Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Angela
Beta: Minh Lý
Trước đây, mẹ Diệp vô cùng sợ hãi Triệu gia.
Bà sinh sống ở nông thôn từ nhỏ, không hiểu rõ loại người có tiền này, nhưng khi bà nghe mẹ Triệu hình dung dáng vẻ của Triệu Di Quân, bà chỉ biết Triệu Di Quân cực kỳ ưu tú. Hơn nữa, ân oán của nhiều năm trước đã khiến Triệu gia trở thành bóng ma trong lòng bà, bà cũng biết ông cụ Triệu vẫn luôn khinh thường bà.
Nhưng mẹ Diệp tuyệt đối không để yên cho bọn họ nhục nhã Diệp Thiều Hoa, bà nuôi dưỡng con gái lớn đến từng này, tuy nó không bằng Triệu Di Quân, nhưng sau này bà xuống hoàng tuyền cũng còn mặt mũi đòi công đạo với Triệu Yến.
Nhưng nếu bây giờ bọn họ không rời khỏi Bắc Kinh, Triệu gia tiết lộ chuyện đó, vậy bát nước bẩn bị hắt lên người Diệp Thiều Hoa không thể nào tẩy được.
Bà tuyệt đối không để Diệp Thiều Hoa mang theo bát nước bẩn này, nhất định phải rời đi.
"Triệu gia?" Lúc nghe được, Diệp Thiều Hoa cười lạnh, cô cầm túi xách trong tay mẹ Diệp, cúi đầu nhìn bà: "Mẹ, mẹ yên tâm ở đây, chuyện của Triệu gia, mẹ không cần lo lắng, con có cách. Nếu như bọn họ dám động đến mẹ, con nhất định khiến bọn họ không được sống yên ổn."
Gương mặt bình tĩnh của Diệp Thiều Hoa khiến mẹ Diệp càng muốn khóc: "Diệp Thiều Hoa, không phải mẹ nói đùa đâu, đó là Triệu gia, bọn họ còn quen biết mấy người có chức quyền, chúng ta không thể nào đấu lại bọn họ đâu. Nghe mẹ nói được không?"
Bà còn sợ Diệp Thiều Hoa không biết Triệu gia là nhà nào, liên tục đưa ra ví dụ.
"Con bị người trên mạng nói như vậy, mẹ nghĩ, nhất định là do Triệu Di Quân làm, nhưng đối với mấy người đó, người thường như chúng ta có thể có cách nào chứ?" Mẹ Diệp buồn bã.
Diệp Thiều Hoa rất ít khi có thể kiên nhẫn khuyên người.
Lúc này, cô mới phát hiện, hóa ra những gì trên mạng nói đều là thật, một khi người phụ nữ không nói đến đạo lý, không có một ai khuyên bảo được.
"Mẹ." Lúc mẹ Diệp còn muốn nói cái gì, Diệp Thiều Hoa tìm kiếm một lúc, cuối cùng lấy ra một tấm thẻ đen, "Cầm."
Mẹ Diệp sửng sốt nhìn tấm thẻ đen.
"Ở trong đây có hai ngàn vạn," Diệp Thiều Hoa khẽ thở dài, "Tùy mẹ dùng, nếu như mẹ sợ, mẹ có thể mượn một trăm tám mươi bảo tiêu, con muốn xem, ai dám động tới mẹ."
"Hai.... hai ngàn vạn?" Mẹ Diệp bắt đầu cảm thấy choáng váng, "Diệp Thiều Hoa, mẹ không nghe nhầm chứ? Chúng ta sao có nhiều tiền đến mức vạn được?"
Cả đời này, bà chưa từng nghe qua số tiền lớn như vậy, sau khi thấy Diệp Thiều Hoa khẳng định, mẹ Diệp lại chuyển tầm mắt lên người Quý Vân Trầm đang đứng cạnh cô.
Cho dù bà không sống trên thành phố nhưng bà có thể nhìn ra bộ trang phục quý phái trên người Quý Vân Trầm, bà biến sắc: "Diệp Thiều Hoa, chẳng lẽ đám người Triệu Di Quân nói thật, con thật sự...."
Diệp Thiều Hoa xoa xoa huyệt Thái Dương, cô không trả lời, Quý Vân Trầm lấy điện thoại ra.
Anh chuyển chủ đề hỏi mẹ Diệp, cười ôn hòa: "Dì Diệp, dì có biết cổ thần, người có thể làm đảo loạn thị trường Châu Á gần đây không?"
Trợ lý đi theo Quý Vân Trầm đang ở ngoài cửa nhìn thấy ánh mắt của Boss nhà mình, lập tức tiến lên giúp mẹ Diệp cập nhật một chút.
Mãi một lúc lâu sau, mẹ Diệp vẫn không thể khôi phục tinh thần, nghe trợ lý cập nhật tin tức, bà cảm thấy bản thân mình đang nằm mơ, cái người mà chỉ cần một chữ ký giao dịch là có thể chạm tới con số ngàn vạn chính là con gái bà?
Lúc này, bà còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe con gái bà nói chuyện với vị tên Quý Vân gì gì đó.
"Haizzz, thu mua Triệu thị cần bao nhiêu?"
Quý Vân Trầm trầm tư một lúc, sau đó nói: "Ba triệu, không