Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Dừa
Beta: Minh Lý
Tay của ông cụ Triệu run lên một cái, làm đổ chén trà đang cầm.
Nước trà nóng bỏng thấm ướt tờ giấy báo, ông ta không hề có cảm giác bị bỏng chút nào, lau nước trà nóng đi, sau đó đeo kính lão lên, đọc hết toàn bộ bài báo, không bỏ sót một chữ nào.
Sau đó lại sai người cầm máy tính tới tìm kiếm, thực ra chẳng cần tìm kiếm, vừa mở giao diện Baidu lên, đã thấy đầu đề cỡ chữ lớn của bài báo viết về Diệp Thiều Hoa.
Đây là lần đầu tiên ông cụ Triệu nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, trên tấm ảnh cô nhìn thẳng vào ống kính, trên gương mặt bình tĩnh kia không hề có vẻ kiêu ngạo.
Đứng trước vinh quang to lớn như thế, cô vẫn là dáng vẻ không quan tâm thắng thua.
Coi như không có chuyện này, ông cụ Triệu vẫn có lý do để tin tưởng rằng thành tựu sau này của cô sẽ không thấp.
Trong đó còn xen lẫn những tin tức khác nữa, lúc còn trẻ ông cụ Triệu cũng có để ý đến diễn đàn tài chính và kinh tế, ông ta nhìn thấy trong đó có một tin tức là “Cổ thần” đời trước ở nước Mỹ đã sớm rửa tay gác kiếm lại xuất hiện vì Diệp Thiều Hoa, còn muốn tới thủ đô để tìm cô.
“Lão… Lão gia.” Quản gia đứng bên cạnh ngạc nhiên một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Đây là…”
Mất một lúc lâu sau ông cụ Triệu mới lấy lại tinh thần, cho tới bây giờ ông ta mới ý thức được, đứa trẻ Diệp Thiều Hoa trong mắt ông ta là vết nhơ không nên có của nhà họ Triệu rốt cuộc là một sự tồn tại như thế nào.
So với những người bình thường chỉ tới xem trò hay, ông ta biết rõ hơn nhiều, bây giờ Diệp Thiều Hoa có sức ảnh hưởng tới mức nào.
Nghĩ tới đây, trong lòng ông ta càng thêm nôn nóng, nếu như Diệp Thiều Hoa tiếp quản nhà họ Triệu, bằng sức ảnh hưởng của cô trong giới tài chính, cùng với những thủ đoạn của cô, không chỉ có thể khôi phục lại sự huy hoàng trước kia của nhà họ Triệu, thậm chí, có lẽ còn có thể đưa nhà họ Triệu vươn ra thế giới.
Nghĩ lại những lời mình đã nói trước đó, ông cụ Triệu hối hận tới mức đau cả ruột gan.
“Tốt, tốt!” Ông ta nhìn tin tức, trong mắt xuất hiện ánh nước: “Quả nhiên là con gái của Yến Nhi, hổ phụ không sinh khuyển nữ! Đi, chúng ta tới bệnh viện một chuyến!”
Bệnh viện, trước đó vì không muốn mẹ Diệp bị dọa, nên Diệp Thiều Hoa muốn từ từ để mẹ Diệp biết năng lực hiện tại của cô.
Nhưng tối hôm qua, vì để mẹ Diệp tin tưởng mình, cô dứt khoát nói hết tất cả ra.
Cho nên tiếp theo chẳng cần giấu diếm cái gì nữa, Diệp Thiều Hoa trực tiếp kêu bác sĩ ta đổi cho mẹ Diệp sang nằm phòng riêng.
Lúc này mẹ Diệp đang gọi điện thoại cho chị ruột của bà: “Chị, sao chị lại gom tiền gửi cho em, không phải cháu gái lớn chuẩn bị kết hôn với người ở thành phố sao?”
“Ừ, ở thủ đô, đợi mấy ngày nữa chị sẽ bảo con gái lớn tới thăm em.” Chị gái của mẹ Diệp ở đầu bên kia lén lau nước mắt, nhưng không để mẹ Diệp nghe thấy tiếng nghẹn ngào của bà: “Đông Hương, gia đình chị vẫn có thể trang trải được, em ở bệnh viện không cần phải chịu khổ…”
“Lát nữa chị gửi địa chỉ của cháu gái lớn cho em, hôm qua Thiều Hoa còn nói với em mau đến thăm cháu gái lớn.” Mẹ Diệp biết, con gái từ nông thôn đến thành phố làm dâu, gặp được nhà chồng dễ chịu thì còn đỡ, nếu gặp phải người khó tính thì cuộc sống sẽ khó khăn, lo lắng dọa chị mình sợ, bà không nói chuyện của Diệp Thiều Hoa, chỉ nói: “Em vừa bảo Thiều Hoa gửi cho chị hai mươi vạn, chị yên tâm, đều là do Thiều Hoa kiếm được, bây giờ con bé rất giỏi, chị kêu Hổ Tử đi mua tờ báo có ảnh chụp của Diệp Thiều Hoa thử xem…”
Cuộc gọi của mẹ Diệp còn chưa kết thúc, cửa phòng bệnh đã bị mở ra, bà ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt có chút thay đổi.
Là đoàn người của ông cụ Triệu.
Mặc dù bây giờ ông cụ Triệu rất hài lòng với Diệp Thiều Hoa, nhưng vẫn chẳng có chút để mắt nào tới Diệp Đông Hương, chuyện con trai của ông ta xảy ra tai nạn xe cộ vì người phụ nữ này, ông ta vẫn nhớ kĩ.
“Ông lại có chuyện gì?” Mới nhìn thấy ông cụ Triệu, Diệp Đông Hương có hơi sợ hãi, nhưng trong nháy mắt nghĩ tới Diệp Thiều Hoa, bà lại ưỡn thẳng