Thực sự có người nhờ ông trời mà kiếm được cơm ăn.
Đều nói thành công có 99% dựa vào nỗ lực, chỉ còn lại 1% dựa vào vận may. Nhưng đừng quên nếu như không có 1% may mắn kia thì có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
Đại sư Chu cảm thấy Diệp Thiều Hoa chính là người được ông trời cho cơm ăn, trời sinh có một đôi mắt có thể nhìn thấu các trận pháp Phong Thủy, hơn nữa còn hiểu biết sâu rộng. Trong hai tháng này ông ta đã xin Diệp Thiều Hoa chỉ dạy không ít lần.
Đương nhiên ông ta không hề liên hệ Diệp Thiều Hoa với nhà họ Diệp, bởi ông ta biết rõ tình hình hiện tại của nhà họ Diệp sa sút đến mức nào.
Vậy mà hết lần này tới lần khác, ông ấy lại nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đứng cùng đám người trẻ tuổi nhà họ Diệp.
"Đại sư Diệp, sao cô lại ở chỗ này?"
Tuy trước đó Diệp Thiều Hoa đã bảo Đại sư Chu gọi thẳng tên của mình, nhưng mà Đại sư Chu không dám gọi, lại càng không dám kiêu căng với Diệp Thiều Hoa, đặc biệt là khi đối phương còn từng cứu ông ta một mạng.
Diệp Thiều Hoa không nhìn thấy Diệp Minh, ngược lại nhìn thấy Đại sư Chu trước tiên. Cô không hề cảm thấy kỳ lạ khi Tộc trưởng nhà họ Diệp ở cùng Đại sư Chu,
"Quay về nhìn một chút, tôi đi tìm Diệp Minh trước."
Đại sư Chu biết Diệp Minh là ai, nghe vậy cũng không phản đối, "Vậy được, nếu sau đó cô còn thời gian thì hãy tới giúp tôi một chút. Lá bùa lần trước của cô tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm, sớm biết cô ở chỗ Tộc trưởng nhà họ Diệp, tôi đã không đến bêu xấu rồi."
Thái độ của Đại sư Chu đối với Diệp Thiều Hoa vô cùng quen thuộc, khiến Diệp đại ca và những người khác đều cảm thấy ngạc nhiên.
Đặc biệt là Diệp đại ca, trong tay anh ta còn cầm áo khoác của mình. Nhìn thấy cô em gái gần như đã lãng quên này, anh ta kinh ngạc vô cùng, không dám tin tưởng người vừa mới chuyện trò vui vẻ cùng Đại sư Chu lại chính là cô em gái cái gì cũng không hiểu mấy tháng trước.
Tộc trưởng nhà họ Diệp chưa từng gặp mặt Diệp Thiều Hoa. Tuy ông ta đã nghe thấy tên Diệp Thiều Hoa, thế nhưng đám người chú Diệp không hề đưa ảnh Diệp Thiều Hoa cho ông ta xem.
Đối với người như Tộc trưởng nhà họ Diệp mà nói, đám con cháu tầm thường như Diệp Thiều Hoa không đáng nhắc tới. Cho dù tư liệu có ở trong tay ông ta thì ông ta cũng sẽ không rảnh rỗi lật xem.
Cho nên khi ông ta nhìn thấy mấy người anh cả dường như quen biết Diệp Thiều Hoa, liền vô cùng tò mò.
Thật vất vả ông ta mới đợi được đến lúc không có ai, bèn vội vã tìm cậu cả Diệp hỏi cho rõ ngọn ngành.
Nhị tiểu thư nhà họ Diệp nhìn thấy cảnh này cũng chỉ biết âm thầm cắn răng.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Phó.
"Phó Hằng, tuy Tấn Vân đã cầu xin cho con, nhưng nhà họ Phó luôn luôn thưởng phạt phân minh, tự mình chịu phạt đi."
Người phụ nữ đã có tuổi nghiêm nghị vung tay áo một cái.
Phó Hằng không oán giận một câu nào, đúng là lần này anh ta đã sơ sót.
"Tấn Vân, lần này con cũng cực khổ rồi, đi nghỉ ngơi đi."
Bà Phó nhìn Phó Tấn Vân bằng ánh mắt hiền hòa yêu thương.
Phó Tấn Vân vừa muốn lên tiếng, phía trước đã có người mở miệng,
"Bà chủ, ông chủ và thiếu gia Duy Phong trở về rồi."
Bà Phó nghe thấy thế, trong nháy mắt liền quên mất Phó Tấn Vân, hai mắt sáng lên, "Mau lấy mấy thứ trà, bưởi gì đó ta đã chuẩn bị ra. Ta nghe nói cái mộ huyệt kia có chút tà môn, để cho bọn họ trừ tà đã..."
Sau đó bà Phó nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Phó Tấn Vân vốn đã quen thuộc với tình cảnh này, trên mặt không có chút ngạc nhiên nào.
Ngược lại là mấy người hầu đều liếc nhìn Phó Tấn Vân, vừa cảm thán vừa đồng cảm.
"Quả nhiên bà chủ và ông chủ vẫn thích thiếu gia Duy Phong hơn. Nghe nói người nhà họ Thẩm cũng không đối phó lại được mộ huyệt kia, ông chủ vừa nghe tin thiếu gia Duy Phong đến đó lập tức liền chạy tới, lo cậu ấy xảy ra chuyện."