"Nếu nhà bác gái có việc, cháu cũng không làm phiền nữa." Dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Diệp, Phó Gia Thần cũng không có ý muốn ở lại xem náo nhiệt.
Diệp phu nhân để Diệp Kha tiễn anh ta, giờ trong đại sảnh chỉ còn Diệp Hàm và quản gia.
Khi Diệp Kha và Phó Gia Thần đi rồi thì biểu cảm trên mặt Diệp phu nhân chợt biến thành lạnh nhạt. Bà ta hỏi vài câu mang tính hình thức, coi như quan tâm Diệp Thiều Hoa. Sau đó, dặn dò quản gia đưa Diệp Thiều Hoa đi làm quen với nhà họ Diệp xong, cũng không để ý tới cô nữa.
Nếu vào đúng lúc Diệp phu nhân vừa mới kết hôn. Có thể bà ta sẽ chú ý đến sự tồn tại của Diệp Thiều Hoa.
Nhưng bây giờ thì khác, từ nhỏ Diệp Kha và Diệp Hàm đã rất thông minh, mặt nào cũng nổi bật hơn so với Diệp Thiều Hoa tầm thường. Nên lúc biết ba Diệp phải nhận nuôi Diệp Thiều Hoa. Diệp phu nhân cũng không từ chối.
Chẳng qua là một đứa con gái tầm thường của vợ cũ mà thôi, so với hai con của bà còn kém xa. Vì vậy, khi nhìn Diệp Thiều Hoa, bà không những không khó chịu, trái lại có cảm giác thắng lợi kỳ lạ.
"Đại tiểu thư, hôm nay là chủ nhật. Ngày mai tôi sẽ đưa cô đến trường báo danh." Quản gia dặn dò cẩn thận.
Diệp Thiều Hoa duỗi eo, hờ hững đáp.
Giúp việc đưa cho cô một ly nước, cô thuận tay nhận lấy.
Lúc này, Diệp Hàm vừa từ sofa đứng dậy, nghe giống như đang nói chuyện điện thoại với ai, giọng nói không tận lực áp xuống, nên thấy rõ được sự hưng phấn: " Đấu vòng loại bắt đầu từ tám giờ tối, hay dùng xe của em đi. Xe em là loại xe có phiên bản giới hạn ba em mua từ nước ngoài về!"
Nghe được câu này, Diệp Thiều Hoa xoay người lại, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, không khỏi cười đầy ẩn ý: "Em trai, động cơ của em mã lực* không đủ, dự thi sẽ xảy ra tai nạn."
*Mã lực: Công suất.
Diệp Hàm đã ngắt máy, lại nghe được Diệp Thiều Hoa nói. Cậu ta khó chịu nghiêng đầu, giọng điệu mang chút kiêu ngạo: "Động cơ mã lực không đủ? Chị biết xe tôi là dòng xe gì không mà dám nói như vậy? Còn nữa, đừng gọi tôi là em trai, tôi chỉ có một chị gái!"
Nghe được những lời Diệp Hàm nói, Quản gia và giúp việc nhìn Diệp Thiều Hoa với ánh mắt lạnh thấu xương.
Xem ra vị Đại tiểu thư này cũng không an phận như vẻ bề ngoài.
Vừa tới nhà họ Diệp đã khua chân múa tay với Nhị thiếu gia, thật cho rằng mình là Đại tiểu thư nhà họ Diệp?
Diệp Thiều Hoa uống nước xong đặt ly trên bàn. Trước khi đi còn nhếch môi, tâm tình rất tốt nói với Diệp Hàm: "Tin hay không thì tùy."
Dựa theo cốt truyện, Diệp Hàm là một thiếu niên ngoài lạnh trong nóng. Dù rằng cậu ta rất hung dữ với Diệp Thiều Hoa. Nhưng chỉ có cậu ta là người duy nhất đánh Phó Gia Thần một trận vì Diệp Thiều Hoa.
Buổi tối, Diệp Hàm không về. Ba Diệp bận chuyện công ty cũng về rất muộn.
Mãi đến sáng thứ hai, Diệp Thiều Hoa mới thấy toàn bộ thành viên nhà họ Diệp.
Ba Diệp đang đọc báo chí tài chính. Diệp Hàm ngồi một bên tràn đầy tâm sự, nhìn sắc mặt không được tốt lắm. Diệp Kha ôm máy tính. Mọi thứ xung quanh vô cùng hài hòa. Diệp Thiều Hoa xuống dưới tầng thì thấy Diệp Kha ngồi cạnh ghế sofa ôm máy tính.
Trước đây, nếu không phải chấp hành nhiệm vụ đi nằm vùng, thì cũng bị quản lí kéo đi đóng phim. Quanh năm suốt tháng chưa từng có thời gian nghỉ ngơi. Giờ khó mà có thời gian thư giãn, cũng rất ít khi được ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh như bây giờ.
"Thiều Hoa đã lớn vậy rồi. Ba nghe chủ nhiệm trước kia của con kể, khen con chơi cờ vây rất giỏi, còn từng giành giải nhất trong thị trấn." Khi ba Diệp nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, trong giây lát sững sờ.
Diệp Thiều Hoa lớn lên trông rất giống mẹ, nhưng mẹ cô trước kia vốn rất tự ti nên diện mạo xinh đẹp bị bà làm tổn hại tám phần. Giờ đổi thành Diệp Thiều Hoa, cô lại không có sự tự ti giống mẹ cô, mặt mày mặc dù có nét tương đồng với mẹ mình nhưng Diệp Thiều Hoa lại nhiều thêm một vẻ đẹp thần bí.
Nhìn thấy thái độ của ba Diệp, Diệp phu nhân thờ ơ như không có gì xảy ra, cầm khăn giấy lên lau miệng: "A Kha, ăn cơm trước đã, đừng bận nghiên cứu nữa. Lát nữa mẹ bảo quản gia đưa con tới Nhất Trung xin nghỉ."
Ba Diệp nghe thế mới bừng tỉnh, tầm mắt cũng nhìn sang Diệp Kha, tràn đầy yêu thương: "Suýt nữa thì quên mất. A Kha, bên phòng thí nghiệm thế nào rồi con?"
Nhắc đến chuyện này, Diệp Kha gõ xuống một hàng mã số cuối cùng. Dù tâm tính có trưởng thành đến đâu thì Diệp Kha cũng chỉ mới mười bảy tuổi. Để đạt được thành tựu như bây giờ càng khiến Diệp Kha không thể giấu nổi kiêu ngạo trên mặt: "Thầy Trình muốn con làm nghiên cứu với ông ấy sau khi con lên học ở Đại học Bắc Kinh."
Lại nói đến cha Diệp, ông có tài năng trong kinh doanh buôn bán. Nhà Diệp phu nhân cũng nổi tiếng giàu có, lại cố tình sinh ra một thần đồng cực kỳ có năng khiếu với máy tính như Diệp Kha.
Ngay khi còn học lớp mười đã tham gia các một cuộc thi tại trường, được mời đến làm việc tại phòng thí nghiệm quốc gia.
Người như Diệp Kha thật có tư cách khinh thường các bạn cùng trang lứa.
Các phòng thí nghiệm quốc gia đều được bảo mật chặt chẽ. Thầy Trình là người phụ trách phòng thí nghiệm, đồng thời cũng là viện sĩ của Đại học Bắc Kinh. Ngay đến thị trưởng của Ninh thành cũng phải nể mặt ông ấy ba phần.
"Thiều Hoa, con nhìn xem, đây là em gái con, em gái con rất lợi hại, còn là một thiên tài. Báo chí hàng đầu của Ninh Thành cũng đã đưa tin rất nhiều lần, con phải cố gắng học hỏi em con thật nhiều." Ba Diệp vui mừng để tờ báo trong tay xuống, ánh mắt nhìn Diệp Kha đầy tự hào.
So với Diệp Kha, cờ vây của Diệp Thiều Hoa là không đủ.
Diệp phu nhân thấy ba Diệp đã quên đi những gì Diệp Thiều Hoa có. Bà ta bưng tách trà lên một lần nữa, mí mắt hạ xuống, che đi ánh nhìn châm biếm trong mắt.
Ăn xong bữa sáng, lái xe nhà họ Diệp mang xe ‘bảo mẫu’ ra, đưa ba người tới trường Nhất Trung.
Dường như Diệp Kha rất