Đã nhiều năm không gặp Diệp Thiều Hoa. Đáy lòng ba Diệp luôn cảm thấy mắc nợ với cô, muốn bù đắp cho cô. Ông biết năm cuối cấp ba là giai đoạn quan trọng nên cố ý sắp xếp cô vào lớp 12-1 tốt nhất trường.
Cô Trương là vợ của hiệu trưởng trường Nhất Trung nên cô ấy mới dám dứt khoát từ chối.
Diệp quản gia nhíu mày, cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho ba Diệp bàn lại chuyện này.
"Không cần phiền phức như vậy." Diệp Thiều Hoa vẫn im lặng nhìn không nói chợt mở miệng. Cô liếc qua cô Trương rồi chuyển ánh mắt lên người hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, ngài sắp xếp một lớp khác cho tôi đi, dù sao..." Nói tới đây, Diệp Thiều Hoa dựa lưng vào tường: "Sau này những học sinh giỏi của cô Trương thi không tốt lại đổ lỗi cho tôi."
"Đại tiểu thư, cô đừng nói bậy." Diệp quản gia nghe Diệp Thiều Hoa nói vậy, nhanh chóng ngăn lại, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Xin lỗi cô Trương, tiểu thư nhà chúng tôi không phải có ý đó."
Nói xong, ông ta lùi lại một bước, nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư, cô đừng nói lung tung. Lớp 12-1 là nơi đào tạo nhân tài dự bị. Những giáo viên tốt nhất của trường Nhất Trung đều được điều đến đây giảng dạy. Cô vào lớp này sẽ được học tập có hệ thống hơn."
"Không cần, hiệu trưởng, ngài sắp xếp lại đi." Diệp Thiều Hoa lặp lại lời vừa nãy, nét mặt vô cùng bình tĩnh, hơi thở trên người nhẹ nhàng, có vẻ không giống nói đùa.
Hiệu trưởng liếc nhìn Diệp quản gia, muốn hỏi ý ông ta thế nào.
Lúc đầu, Diệp quản gia còn muốn làm tốt phận sự của mình, giúp Diệp Thiều Hoa tranh thủ chỗ tốt. Nhưng thấy thái độ dửng dưng như không của cô, ông cau mày, gật đầu với hiệu trưởng.
Hiệu trưởng lập tức sắp xếp Diệp Thiều Hoa vào lớp 12-2.
Cô Trương nhìn Diệp Thiều Hoa đi qua trước mặt. Bà có chút ngạc nhiên, không ngờ lại có thể dễ dàng đuổi vị tiểu thư nhà họ Diệp này đi.
Nhất là vẻ mặt của cô, lại lạnh nhạt đến vậy. Cô Trương hơi bối rối. Trên người vị tiểu thư họ Diệp này tỏa ra hơi thở nghiêm nghị. Một loại hơi thở không thể có ở người tuổi nhỏ như cô.
Suy nghĩ này chỉ là thoáng qua, cô Trương cũng không để ý nhiều.
Bây giờ đang trong giai đoạn quan trọng để thăng tiến. Trong lớp 12-1 của cô có một học sinh giỏi thi ba lần đều liên tục đứng đầu. Đối với nghề nghiệp làm giáo viên của cô Trương, có thể dạy ra một học sinh thi đại học đạt được thủ khoa mà nói là vô cùng quan trọng, không thể có chút sai xót nào.
Lúc này, cô làm gì có thời gian kèm học sinh yếu như Diệp Thiều Hoa. Nếu người kia là Nhị tiểu thư nhà họ Diệp, Diệp Kha. Cô chắc chắn sẽ rất vui mừng, nhưng đây là Diệp Thiều Hoa.
Mà bên kia, sau khi Diệp quản gia đưa Diệp Thiều Hoa tới lớp 12-2 cũng không còn chú ý đến cô nữa. Ông ta gọi điện và kể rõ mọi chuyện cho ba Diệp.
Sau khi ngắt máy, ông ta nhìn thoáng qua lớp 12-2, ngừng lại ánh mắt.
Xem ra vị Đại tiểu thư này cũng không thông minh như trong tưởng tượng. Người bình thường đều sẽ chọn tới lớp 12-1. Hơn nữa, còn có hậu thuẫn đằng sau là nhà họ Diệp, không cần phải sợ gì hết. Nhưng đáng tiếc, Đại tiểu thư lại không biết nhìn xa trông rộng, chỉ vì người ta nói mấy câu mà muốn đổi lớp.
Người như thế sẽ không làm nên tích sự gì.
--
Diệp phu nhân phải tham dự một sự kiện từ thiện vào buổi tối, khi quay về thì trời cũng đã khuya.
Sau khi về nhà, Diệp phu nhân lập tức gõ cửa phòng Diệp Thiều Hoa tìm cô.
"Thiều Hoa, nghe nói hôm nay con đã từ chối vào lớp 12-1, ba con cũng có chút tức giận. Con cũng biết, chất lượng giảng dạy của lớp 12-1 rất tốt. Nếu con đổi ý thì cứ bảo mẹ. Mẹ sẽ giúp con nói với họ." Diệp phu nhân không thành vấn đề nói.
"Bộp." Diệp Thiều Hoa đóng máy tính lại, liếc qua bà, nói: "Không cần mẹ phải nhọc lòng, con rất thích không khí của lớp 12-2."
Mặc dù thấy giọng điệu của Diệp Thiều Hoa không tốt, nhưng Diệp phu nhân cũng không mất hứng, ngược lại trong lòng còn vỗ tay cười to.
Quả nhiên giống như lời quản gia nói, người không có đầu óc như vậy, sau này khó làm nên chuyện gì lớn.
Vì thế, bà chỉ hời hợt nói vài câu rồi rời đi.
Đối với việc Diệp Thiều Hoa chơi máy tính, bà cũng không thèm để ý. Trong mắt bà, ở độ tuổi này, Diệp Thiều Hoa cũng chỉ biết đến vài trò chơi trực tuyến hoặc gì đó thôi.
Nhưng bà ta không biết là, chờ khi bà đi rồi, Diệp Thiều Hoa lại mở máy tính ra, trên màn hình đã phủ kín những câu lệnh vô cùng phức tạp.
Thấy cửa được đóng lại, Diệp Thiều Hoa đưa tay nhấn nút ‘Enter’, những câu lệnh phủ kín khắp máy tính lập tức biến thành một trạm trao đổi.
Đây là trang web bí mật liên lạc với các hacker và những lập trình viên hàng đầu trên toàn thế giới. Người không có kỹ thuật và tài khoản sẽ không thể vào được. Đây cũng là lý do Diệp Kha rất muốn vào được trang web này.
Nghề phụ của Diệp Thiều Hoa là ‘nữ vương’ hacker, thì đương nhiên cô sẽ quay về làm nghề cũ của mình rồi.
Cô cũng đã lập trình trong diễn đàn, đơn lập trình này có vẻ khó khăn, đã treo rất lâu mà chưa ai nhận, quan trọng nhất là thù lao cực cao. Diệp Thiều Hoa đăng ký một tài khoản tên ‘Y’ để tiếp nhận đơn.
Ba ngày sau, khi cô hoàn thành phần mềm và giao cho khách hàng. Cô đã không biết rằng, đám người ở Bắc Kinh kia đã phát điên lên rồi.
"Tam thiếu, Tam thiếu! Cậu xem, cậu xem, cậu mau nhìn phần mềm này xem! Trời ơi, đây thật không phải người!"
Người được gọi là Tam thiếu nghe vậy, hơi nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặt đẹp với đường nét rất sâu. Khuôn mặt này ngày thường vốn lạnh như băng chợt có vết nứt, nói: "Ai đã làm? Tra thật kỹ cho tôi."
Vài giờ sau, trên tay người đàn ông đã có được những tư liệu ít ỏi. Anh ta đứng bên cửa sổ, đôi mắt rơi vào trầm tư: "Ninh Thành? Theo như tôi nhớ, Cảnh Viêm và bạn bè của cậu ta cũng ở đấy, đúng không?"
Diệp Thiều Hoa cảm thấy quái lạ. Cô đã chờ ở nhà họ Diệp mấy ngày rồi mà vẫn không nhận được tin đối phương