(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【】,Diệp Như Hề đột nhiên lùi về phía sau, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Cô cũng không hiểu sao bản thân lại thấy chột dạ tới như vậy.Hơn nữa, không phải nghe đồn là anh đang hấp hối hay sao? Tại sao còn có thể êm đẹp xuất hiện ở chỗ này vậy!Đặc biệt nhìn sắc mặt của anh trông không hề suy yếu như người sắp chết một chút nào! Anh rõ ràng trông tốt thế kia cơ mà!“Mami! Là chú đẹp trai đấy!”Diệp Như Hề vội vàng đem Nhạc Nhạc túm trở về, lập tức đóng lại giao diện trên máy tính.“Nhạc Nhạc, mami hôm nay còn có việc phải đi trước, con ở chỗ này nhớ ngoan ngoãn làm theo lời bác sĩ nhé!”Diệp Như Hề cũng không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng hốt, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi mà thôi.Muốn tránh khỏi Tạ Trì Thành càng xa càng tốt.Nhạc Nhạc rất ngoan ngoãn gật gật đầu, cầm khăn giấy rồi vẫy vẫy tay với mẹ nữa, “Vậy mami lần sau lại đến thăm con nhé!”Diệp Như Hề ôm máy tính gật gật đầu, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, nhưng lại không chú ý tới phía trước, mạnh mẽ lao vào một vòng tay ấm áp.Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.“Làm sao thế? Hiện tại lại muốn chạy trốn sao?”Sắc mặt Diệp Như Hề lập tức cứng đờ.Cô chậm rãi ngẩng đầu, lại đối diện với một đôi mắt tối đen như biển sâu.Diệp Như Hề sợ tới mức vội vàng lùi về phía sau một bước, thiếu chút nữa đã bị ngã ngửa về sau.“Cẩn thận!”Tạ Trì Thành vươn tay, dường như muốn ôm lấy eo cô, nhưng hình như có chút bận tâm gì đó, liền chuyển ý định, đưa tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô trở về.Diệp Như Hề hoảng hồn còn chưa kịp phục hồi, thiếu chút nữa đã làm rớt luôn cả máy tính trong tay.Thấy không còn cách nào né tránh, cô đành phải căng da đầu nói: “Tạ tiên sinh, thật, thật trùng hợp quá.”Khóe miệng Tạ Trì Thành chậm rãi gợi lên ý cười, người này còn định giả ngu với anh sao ?Cũng