(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【】,“Tôi là......” Diệp Như Hề cắn nhẹ vào đầu lưỡi, “Chỉ là tôi đoán thôi, nói không chừng còn có sự hiểu lầm gì đó......”Ý cười trên khóe miệng Tạ Trì Thành càng rõ ràng hơnNgay lúc Tạ Trì Thành đang muốn đùa cô, nghĩ muốn nói câu gì đó, một âm thanh bén nhọn truyền đến từ phía sau.“Trì Thành!”Diệp Như Mạn dẫm lên giày cao gót lộp cộp lộp cộp xông tới, bởi vì quá bất ngờ, đám vệ sĩ phía sau không phản ứng kịp, Diệp Như Mạn cứ như vậy mà lao tới, dựa vào bên cạnh Tạ Trì Thành.“Trì Thành, anh không có việc gì thật sự , thật tốt quá, em liền biết những tin tức kia đều là nói bậy mà, thấy anh ra khỏi bệnh viện em liền nhanh chóng chạy theo, sao anh không đợi em đi cùng cơ chứ!”Trong mắt Tạ Trì Thành hiện lên vẻ chán ghét, trong khoảnh khắc cô ta sắp đưa người dán vào cánh tay mình, anh liền trực tiếp tiến thẳng lên một bước.Sắc mặt Diệp Như Mạn cứng đờ, cảm thấy trên mặt một trận nóng rát vì quê, nhưng cô ta đã quen với việc không biết xấu hổ, cũng may mắn vì mẹ đã bảo cô ta chồm hỗm ở bệnh viện canh chừng người này, thật sự đã để cô ta chờ ra kết quả, lập tức leo lên xe theo anh một đường đến đây.Diệp Như Mạn nghiêng mặt nhìn qua Diệp Như Hề, ra vẻ bất ngờ nói: “Chị, tại sao chị cũng ở chỗ này thế?”Diệp Như Mạn còn phá lệ nhấn mạnh thốt ra từ xưng hô ‘ chị ’ này, còn mang vẻ mặt thân mật kéo tay Diệp Như Hề qua, giới thiệu cho cô: “Chị à, đây là em rể của chị, Tạ Trì Thành, trước đó em vẫn luôn muốn đưa người tới giới thiệu với chị, vừa vặn hôm nay lại gặp được nhau”Diệp Như Hề ngẩn người, có chút trì độn không kịp phản ứng lại, Tạ Trì Thành còn được coi như là ‘em rể ’ trên danh nghĩa của cô cơ đấy.Tuy rằng chán ghét người ‘em gái ‘ Diệp Như Mạn này, nhưng đối với danh hiệu ‘ em rể ’ này Tạ Trì Thành cô lại cảm giác bản thân không còn sợ hãi như trước, sắc mặt cũng thả lỏng hơn.Khuôn mặt Tạ Trì Thành thể hiện rõ ràng sự không vui, anh nói: “Cô ở chỗ này làm cái gì…”Diệp Như Mạn tỏ ra mạnh mẽ nói: “Trì Thành, em vẫn luôn rất lo lắng cho anh, luôn canh giữ ở trước cửa bệnh viện đã nhiều ngày, anh tỉnh rồi vì sao lại không nói cho em biết?”Tạ Trì Thành cảm thấy nực cười nhìn đối phương, nói: “Cô không cần phải biết.”Diệp Như Mạn tức giận đến xanh mặt, đặc biệt là ở trước mặt người mình ghét nhất lại bị anh làm mất mặt như thế, nhưng cô ta cũng không dám hé răng nói lời nào quá đáng với Tạ Trì Thành cả.Diệp Như Mạn làm thế nào cũng không nghĩ ra được tại sao nơi đầu tiên mà Tạ Trì Thành vừa mới tỉnh lại lại là nơi này, chẳng lẽ là anh đã phát hiện ra cái gì sao?Diệp Như Mạn nghĩ đến đây thì vô cùng hoảng hốt.“Trì Thành, chúng ta đi về trước