Ông luôn nghĩ mình sẽ không như thế, ông luôn cho rằng có thể làm Tri Thanh cảm nhận được tình cảm quan tâm của mình dành cho nó, nhưng khi nhắc tới Tri Vận ông cũng đã phạm sai lầm giống như Chí Tư và Tuệ Như.
Một thoáng lơ đãng, ông lại làm tổn thương sâu sắc cho con gái vô tội của mình, đã cắt đi sợi dây tình thân vốn đã mỏng manh này.
Cô không thừa nhận họ cũng không thể trách gì cả vì chính họ mới là hung thủ tự đẩy họ ra xa nó, đẩy thật mạnh ra xa.
Diệp Trạch Văn nhịn không được thở dài bất lực, vỗ trán, người làm cha như ông thực thất bại mà.
Trạm Kình nhìn Diệp Trạch Văn mặt mày tự trách, không có nửa điểm đồng cảm với ông còn ngược lại châm dầu vào lửa, Lúc cô ấy nhắc tới người của Diệp gia mấy người luôn tỏ ra hờ hững, còn khi nhắc về Diệp Tri Vận, cô ấy lại chẳng có tý cảm xúc nào.
Cảm xúc đó thực sự không rõ ràng chút nào, có lẽ người bình thường sẽ không phát hiện ra nhưng người nhạy bén như Trạm Kình có thể mơ hồ nhận ra, tuy rằng hắn cũng không phân biệt rõ đó là loại cảm xúc gì, nhưng độ nhạy cảm của hắn cho biết cô bé này không hề thích Diệp Tri Vận một chút nào, phải nói là vô cùng không thích.
Diệp Trạch Văn ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào hắn, Cậu nói cái gì? Tri Thanh đã nói gì với cậu?
Trạm Kình hừ lạnh một tiếng, Ông nói xem cô ấy sẽ nói gì với tôi?
Diệp Trạch Văn mím môi, chỉ một ngày ngắn ngủi được ở chung với nó nhưng ông nhận ra cô con gái này che giấu tâm trạng bản thân rất kĩ, khiến người ta khó có thể nhìn thấu được, huống chi là tự nói gì với người khác.
Trạm Kình liếc ông một cái, xoay người rời đi, Diệp Tri Vận sẽ sớm trở lại thôi, ông tự mình đi hỏi cô ta đi.
Diệp Trạch Văn ngẩn người, nhìn theo hắn, Tri Vận về rồi? Khi nào nó về?
Trạm Kình quay đầu lại cho ông một ánh mắt, cười lạnh, không đáp, cũng không quay đầu rời đi.
Diệp Trạch Văn nhận được ánh mắt khinh bỉ của hắn, khẽ giật mình, cười khổ, ôm đầu chua xót. Khi nghe tin Diệp Tri Thanh trở về người Diệp gia đúng là có vui vẻ, nhưng nó còn kém xa sự hào hứng và phấn khích của họ khi nghe tin Tri Vận trở về, đúng là chênh lệch có khác nhỉ?
Ha ha...
Tuệ Như, nếu em nghe tin Tri Vận trở về, có phải cũng sẽ giống như anh không? Chúng ta như thế này, cho dù nỗ lực mười năm hay hai mươi năm có lẽ cũng chẳng thể nào đổi lại được sự chấp nhận của Tri Thanh.
Hiện tại, không còn là vấn đề của Tri Thanh nữa mà vấn đề lớn nhất vẫn nằm ở chỗ chúng ta thôi.
...
Sau khi Diệp Tri Thanh rửa mặt trở lại thì Trạm Kình cùng Diệp Trạch Văn đã không còn ở chỗ này nữa, bạn nhỏ Trạm Thừa vẫn nằm ngủ say trên thảm cỏ, cô vừa nhìn nhóc vừa đi tới ngồi xuống băng ghế đá, lấy trong túi ra chiếc di động mới tinh mà cô đã nhờ Hứa Hoành Văn mua hộ trước đó rồi gọi tới dãy số quen thuộc.
Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người tiếp máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói khách sáo của Dương Phái Mạn, Xin chào, xin hỏi ai đầu dây thế?
Tiểu Mạn, là mình đây. Diệp Tri Thanh nhìn đóa hoa hồng diễm lệ trước mặt, nhẹ nhàng mở miệng.
Dương Phái Mạn kích động đứng lên, Tri Thanh? Bây giờ cậu đang ở đâu vậy? Cậu có xảy ra chuyện gì không? Hiện tại sao rồi?
Dương Phái Mạn kích động hỏi dồn dập, ngày hôm đó cô nghe được âm thanh náo loạn từ đầu dây bên kia, còn cả tiếng điện thoại bị va đập rồi hỏng, làm cô hốt hoảng và biết Diệp Tri Thanh có khả năng xảy ra chuyện rồi.
Không bao lâu sau, cô liền nghe tin Diệp Tri Thanh thực sự