Dương Phái Mạn dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị đồ mà Diệp Tri Thanh yêu cầu, hôm nay là một ngày mới, cô không quan tâm chuyện gì khác liền gấp gáp tới biệt thự của Trạm Kình, nghe nói khu biệt thự đó là nơi sang trọng giàu có nhất Hải thị. Vì Diệp Tri Thanh đã căn dặn trước với người dưới cho nên Dương Phái Mạn tự nhiên đi vào.
Lúc này, Diệp Tri Thanh đang cùng bạn nhỏ Trạm Thừa ở hoa viên chơi, người hầu cũng nhanh chóng đưa Dương Phái Mạn tới thẳng hoa viên.
Đúng lúc, Diệp Tri Thanh đang tập co giãn cơ với nhóc, bạn nhỏ Trạm Thừa làm còn tốt hơn cô, động tác của Diệp Tri Thanh có phần cứng đờ, trên mặt mồ hôi tuôn đầm đìa, làm người khác cảm thấy không thoải mái.
Tuy rằng vết thương của Diệp Tri Thanh đã lành hơn nhiều nhưng băng bó trên người vẫn chưa tháo ra, cả người giống như xác ướp, dường như cô không cảm thấy đau đớn vẫn cố gắng kiên quyết làm động tác co giãn.
Dương Phái Mạn cau mày chạy tới, đanh mặt nhìn cô, Diệp Tri Thanh, cậu nói tốt là như thế này à? Cả người như xác ướp, vậy còn bảo tốt? Đã thành thế này còn không nghỉ ngơi một chút? Một ngày không làm mình khổ thì cậu không chịu nổi à?
Diệp Tri Thanh nhìn cô ấy, không có ý dừng động tác, nhẹ nhàng mở miệng, Cậu tới rồi.
Lời cô nói bị xem nhẹ như thể nắm đấm đấm vào bông gòn vậy, điều này làm cổ nghẹn cứng, lòng ngực bức bối ngột ngạc, thở phì phò mà không phát ra tiếng động, giống như kiểu lên không được mà xuống cũng không xong.
Cổ cố hít một hơi thật sâu, tự nhủ thầm, Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, cùng bà cô này so đo có mà tự làm mình tức chết.
Thoáng bình tĩnh lại một chút, Dương Phái Mạn nghiêm túc soi Diệp Tri Thanh, rồi phát hiện ra chỉ trong một thời gian ngắn không gặp mà dường như khí lạnh trên người bà cô của cô đã mất đi vài phần rồi, mặt khác có thêm chút dịu dàng, không khỏi làm cổ nhướng mày khó hiểu.
Cổ liếc qua liếc lại chợt phát hiện bên cạnh Diệp Tri Thanh còn có một thằng nhóc con, nhóc cũng đang nhìn về phía mình, cái ánh mắt của nhóc đây... rõ ràng là cho mình là kẻ thù của Diệp Tri Thanh.
Bạn nhỏ Trạm Thừa thấy Dương Phái Mạn nhìn mình thế là cho cổ một nụ cười nhạt, Chị này, chị là bạn của cô em à?
Dương Phái Mạn nhướng cao mày, liếc sang Diệp Tri Thanh một cái rồi ngồi xổm xuống đất, cùng bạn nhỏ Trạm Thừa mặt đối mặt, Cô của con? Cậu ấy là cô của con sao?
Bạn nhỏ Trạm Thừa chớp chớp đôi mắt, đi tới bên cạnh Dương Phái Mạn, ghé vào tai cổ dùng âm thanh nhỏ nhất nói, Thực ra con muốn cô ấy làm mommy con cơ, mà giờ cô ấy chưa muốn nha cho nên con gọi tạm là cô thôi ạ.
Phốc... khụ khụ... khụ... Dương Phái Mạn bị nước bọt của mình làm sặc, Mommmy? Cái gì thế này? Mắt nhìn của bánh bao nhỏ này độc thế? Bé muốn bà cô này làm mommy mình?
Oái, trên người cậu ta có điểm nào hợp làm mẹ người ta đâu?
Hihihi! Daddy của con cũng thích momny nữa đó ạ, rất muốn giữ mommy lại làm bà xã í, nhưng mà cô ấy không thích thành phố này nên cứ muốn bỏ chạy thôi. Bạn nhỏ Trạm Thừa rầu thúi ruột mếu máo nói.
Tất nhiên cổ biết lý do bà cô này không thích cái thành phố này là gì, thật ra cách đây một năm các cô đã tìm ra được manh mối về người đứng phía sau, người đó đang ở thành phố này, nhưng Diệp Tri Thanh vẫn án binh bất động một năm trời, cho tới khi người đó hành động vượt quá mức cô ấy mới quyết định tới nơi này muốn giải quyết người đứng phía sau đó rồi rời khỏi đây ngay, một chút cũng chẳng muốn dừng chân lại đây
Chỉ là cổ không ngờ tới sức quyến rũ của bà cô của mình quá lợi hại, vừa tới đây không lâu đã thu phục được lòng của cha con nhà này? Hai cha con nhà