Nhưng mà cơ thể lại không nhận sự điều khiển của lý trí, Lý Triều Kha có thể cảm nhận được bàn tay đang đẩy người đàn ông của mình đã dần dần bất lực đến mềm nhũn, rũ xuống ngực của người đàn ông.
Hô hấp của cô càng ngày càng trở nên nặng nề, giống như là một đồ vật đang ngủ rất say dường như đang từ từ thức tỉnh...
Nhưng mà lúc này người đàn ông bỗng nhiên lại đứng dậy, không hề quay đầu lại mà kéo cửa đi ra ngoài.
Trong không khí vẫn còn tràn ngập khí tức mập mờ.
Cập nhật sớm nhất tại Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.
Lý Triều Kha cảm thấy ý thức của mình trở nên hỗn loạn, cả người chóng mặt.
Cô suy nghĩ, tiêu rồi, tiêu đời rồi.
Mình thật sự bị điên rồi.
Bị khi dễ thế mà lại không lập tức nhảy dựng lên cho đối phương một bạt tay, còn có phản ứng ngại ngùng, quả thật bị thiệt lớn rồi.
Cô thở hỗn hển kéo lấy thân thể mềm oặt bước xuống giường đi khóa trái cửa lại.
Trong phòng tắm.
Thịnh Thế Hùng dùng sức cọ rửa thân thể của mình.
Đêm hôm khuya khoắt, dòng nước lạnh kích thích làm anh rùng mình một cái, cái này khiến cho anh hơi cắn răng, nghĩ đến cả đời này của anh lý trí đều tỉnh táo chưa từng lãng phí một giây nào ở trước mặt của người phụ nữ nào, nhưng mà ngày hôm nay lại bị người phụ nữ không có ý tốt ở trước mặt quyến rũ, anh mất không chế năm lần bảy lượt...
Không được anh không thể nhận thua như vậy được, anh đến là để xoay lại cục diện.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lý Triều Kha phát hiện đôi mắt đen nhánh của cậu bé đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Mẹ ơi, có phải là ba với mẹ lại cãi nhau không ạ?”
Lý Triều Kha giật mình ở trong lòng, Thịnh Thế Hùng cáo trạng à?
Cô nhanh chóng lắc đầu nói: “Đương nhiên là không có rồi.”
Nhớ đến ngày bình thường Thịnh Thế Hùng diễn kịch ở trước mặt của con trai không ít, Lý Triều Kha cũng quyết định diễn kịch theo, vì vậy cô nói: “Là ba ghét mẹ ngủ chảy cả nước miếng cho nên mới không ngủ cùng chúng ta đó.”
“Mẹ, mẹ gạt người.”
cậu bé lập tức chạy xuống giường đi đến bên cạnh cửa, mở khóa trái ra, nói: “Mẹ khóa trái cửa lại, ba căn bản không thể vào được.”
“A ha ha..." Lý Triều Kha có hơi đau đầu.
Con trai quá thông minh, cái gì cũng hiểu được, đó không phải là một chuyện tốt.
Ví dụ như là gặp phải loại chuyện như thế này, cô cũng muốn nói dối mà cũng khó.
Cùng lúc đó Thịnh Thế Hùng cũng xuất hiện ở cửa, ánh mắt của anh sáng rực nhìn chằm chằm vào Lý Triều Kha.
Trong lòng của Lý Triều Kha hoảng hốt, cô nhanh chóng gục đầu xuống, nhưng mà một giây sau trong mắt lại mang theo lửa giận nhìn về phía người đàn ông.
Cô khóa cửa là không đúng, nhưng mà anh đang làm cái gì vậy chứ.
Giống như là sài lang hổ báo hỏi cũng không hỏi một tiếng liền ôm cô gặm cắn, anh xem cô như là cái gì hả?
Có tôn trọng cô không chứ?
Thịnh Thế Hùng thu hết sự tức giận của cô vào trong mắt, nhướng nhướng mày, khóe miệng tràn ra một nụ cười ma mị, hung hăng ngang ngược: “Sao vậy, tối ngày hôm qua đuổi tôi ra ngoài bây giờ hối hận?”
“Ai hối hận chứ!” Lý Triều Kha thở phì phò nói.
Thịnh Thế Hùng như có điều suy nghĩ mà cười cười: “Có điều là tôi cảm thấy bộ dạng chảy nước miếng của em vẫn rất đáng yêu.”
Lý Triều Kha: “...”
cậu bé nhanh chóng đứng ra hòa giải: “Ba mẹ, con đói bụng quá.”
“Con trai đến đây để ba ôm con đi xuống lầu ăn sáng.”
“Con trai đến đây để mẹ ôm con đi xuống lâu ăn sáng.”
Hai người nói cùng một lúc, hai mặt nhìn nhau, sau đó nhếch miệng tự mình di chuyển ánh mắt.
cậu bé cũng một tay nắm một người, mặt vô cùng nghiêm túc mà nói: “Thật là không thể nào tưởng tượng được mà, rời khỏi con, hai người phải ở chung như thế nào đây, làm sao sống đây.”
“Ba mẹ, chẳng lẽ là hai người đã quên mất chúng ta là người một nhà tương thân tương ái với nhau, làm một nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn?”
Ở trước mặt của con trai, Thịnh Thế Hùng không có chút cứng rắn nào, nghe vậy thì ngồi xổm rồi xuống ôm cậu bé hôn một cái nói: “Đương nhiên rồi, ba vẫn nhớ những lời nói này của con trai mà, cho nên ba đảm bảo là chuyện giống như ngày hôm qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, sau này ba sẽ ngủ cùng với mẹ mà.”
Lời nói này làm cho Lý Triều Kha nghe thấy mà nổi hết da gà cả người.
cậu bé cũng nghiêm túc nhìn về phía Lý Triều Kha: “Ba cũng đã lên tiếng rồi, còn mẹ thì sao đây?”
Lý Triều Kha cứng đờ nở nụ cười: “Tuấn Kiệt, con vẫn còn nhỏ, chuyện của người lớn con không