Lúc này, Thịnh Thế Hùng đã hiểu là chuyện gì rồi: Một người phụ nữ vì muốn tiếp cận anh mà tìm một đứa trẻ cool như anh đến nhận cha.
Ha, thật đúng là thủ đoạn thăng cấp!
Nhớ lại trước đây có không ít phụ nữ kiếm cớ ăn vạ bên cạnh mình, Thịnh Thế Hùng liền cảm thấy buồn nôn, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của thằng bé trước mắt này, nội tâm của Thịnh Thế Hùng lại sinh ra vài phần ôn nhu, anh thấp giọng hỏi: “Ba con đâu?”
“Con không có Ba.”
Thanh âm của cậu nhóc lập tức trở nên thấp xuống, cậu thất vọng mà cắn môi dưới, nói: “mẹ nói, con người muốn thứ gì thì phải tự mình đi tranh thủ. Con muốn Ba, cho nên....”
Lúc cậu nhóc nói chuyện, trong mắt toàn là sự trong sáng.
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Thịnh Thế Hùng cảm thấy trái tim mình như bị đập vào vậy, không biết vì sao, mà lại cảm thấy thân thiết, cảm thấy thương đứa bé trước mắt này.
“Dùng cách này để đến gặp ngài, con biết là rất thất thố, nhưng, đây là cách nhanh nhất mà trước mắt con có thể nghĩ tới rồi.”
Lý Tuấn Kiệt lấy ra một tờ giấy từ trong cặp, đưa cho Thịnh Thế Hùng: “Con đã liệt kê tình trạng cá nhân của mẹ cháu rồi, ngài xem đi nha. Thời gian không sớm nữa, con phải về đây, lần sau gặp lại.”
Nói xong, không đợi Thịnh Thế Hùng từ chối, cậu nhóc trực tiếp lon ton chạy ra ngoài.
Bé đã chuồn ra đây, nếu như bị mẹ phát hiện nhất định sẽ rất lo lắng.
Trương Tùng Bách nhìn thấy cậu bé, cũng sững sờ, trêu đùa mà nói: “Bàn hợp tác thế nào rồi?”
Lý Tuấn Kiệt mím mím môi, có chút thất vọng: “Không nói được, nhưng cháu vẫn sẽ còn quay lại.”
Trương Tùng Bách cười lên: “Để chú đưa cháu về nha anh bạn nhỏ.”
“Không cần đâu, mẹ cháu làm việc ở tòa nhà đối diện.”
Lý Tuấn Kiệt đi vào thang máy, vẫy tay tạm biệt Trương Tùng Bách.
Trương Tùng Bách đi vào văn phòng, nghe thấy sếp nhà mình đang gọi điện thoại: “Đi theo nó từ xa, bảo đảm an toàn là được.”
Trương Tùng Bách giả vờ nhìn trời ngó đất, đợi Thịnh Thế Hùng gọi điện thoại xong, mới lên tiếng nói: “Sếp, 10 phút sau sẽ mở cuộc họp cấp cao của tập đoàn ở sảnh hội nghị số 3, 162 vị quản lý cấp cao đã đến đủ hết rồi.”
Thịnh Thế Hùng đứng dậy, Trương Tùng Bách tinh mắt: “Sếp đợi chút, trên người sếp có tóc.”
Nói xong, anh ta vươn tay nhặt lên.
Dưới ánh sáng trong suốt, sợi tóc này trông mảnh mai và khỏe mạnh, toát lên vẻ bóng mượt.
Trương Tùng Bách nhiều chuyện, suy cho cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Sếp, đứa bé đó hình như có vài phần giống với sếp, hay là thử giám định DNA đi?”
Thịnh Thế Hùng lạnh lùng quét mắt nhìn qua.
Lạnh băng băng, Trương Tùng Bách rùng mình một cái, vội vàng nói: “Tôi nói bậy thôi, tôi sẽ vứt ngay.”
“Đợi chút.”
Hình ảnh đơn thuần vô tà của cậu bé xuất hiện trước mắt Thịnh Thế Hùng, và cả sự thất vọng khi nói câu ‘con không có Ba’, anh nhấc tay lên nhổ hai cọng tóc trên đầu mình đưa cho Trương Tùng Bách.
Trương Tùng Bách: “....”
“Hửm?”
Trong ánh mắt Thịnh Thế Hùng lộ ra sự bất mãn mãnh liệt.
Trương Tùng Bách vội vàng vươn tay nhận lấy, trái tim đập thình thịch.
Sếp đồng ý làm giám định DNA rồi???
Sau khi Lý Tuấn Kiệt ra khỏi toà nhà Thịnh thị thì một hơi chạy vào khu vui chơi mà không dám ngừng lại.
Quả nhiên, trên loa thông báo đã bắt đầu phát tin tức Lý Triều Kha tìm kiếm cậu rồi.
Lý Tuấn Kiệt lại vội vàng chạy tới quầy tiếp tân ‘tự thú’: “Cháu chính là Lý Tuấn Kiệt, làm phiền chị gái giúp em thông báo lại một chút, để mẹ em qua tìm em.”
Lý Triều Kha và Thanh Bảo nghe tiếng thì nhanh chóng chạy tới, hai người đều tràn đầy lo lắng.
Lý Triều Kha ôm Lý Tuấn Kiệt vào lòng, nước mắt lập