Thằng bé thấy hai người tới đón nó thì híp mắt tươi cười như hoa.
"Tuyệt quá, sau này một nhà ba người chúng ta cứ đi dạo giống như bây giờ nhe."
Kể từ khi đến trường học quý tộc này, ba và mẹ thường xuyên đến đón cậu nhóc đi học về, các bạn cùng lớp của cậu đều biết cậu có ba mẹ có khuôn mặt đẹp như thần tiên.
Nhưng lại làm tan vỡ niềm kiêu hãnh của thằng nhóc kia.
Thằng bé một tay nắm lấy tay ba nó, tay còn lại thì nắm lấy tay mẹ nó, vừa đi vừa nhảy nhót xung quanh.
"Con có muốn ăn chút gì đó không?"
Lý Triều Kha nhẹ giọng hỏi.
Cậu nhóc lập tức ngẩng đầu nhìn Thịnh Thế Hùng, "Ba ơi, ba muốn ăn gì?"
"Ba muốn ăn những gì mà mẹ con thích á."
Thịnh Thế Hùng dịu dàng nói.
Thằng bé cười khà khà: "Ba ơi, mẹ là người miền nam, thích ăn cay đó".
"Vậy chúng ta đi ăn lẩu nha?"
Thịnh Thế Hùng đề nghị nói.
Thằng bé nhìn về phía mẹ nó: "Mẹ, ba bảo chúng ta đi ăn lẩu kìa, mẹ thấy sao?"
"Mẹ cảm thấy không được tốt lắm."
Lý Triều Kha cảm thấy một lớn một nhỏ này, kẻ ca người hát, xem cô như người ngoài không hợp với hai người họ.
"Bà xã muốn ăn cái gì?"
Giọng điệu của Thịnh Thế Hùng càng dịu dàng hơn.
Trước mặt con trai, Lý Triều Kha không muốn nói nhảm nên trừng mắt nhìn anh ta nói: "Sao cũng được."
"Mẹ ơi, con gái không được 'sao cũng được' đâu."
Thằng nhỏ nghiêm túc nói: "Mẹ ơi, hôm nay tâm trạng không tốt à?"
"Nếu một cô gái có tâm trạng không tốt, cô ấy có thể ăn một chút đồ ngọt, đồ ngọt có thể khiến con người trở nên vui vẻ."
Lý Triều Kha được cậu nhỏ này sưởi ấm lòng rồi.
Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã hiểu mấy chuyện này rồi.
Quả nhiên tâm trí cô còn chưa đủ trưởng thành để làm mẹ, vì vậy mới khiến cho đứa trẻ trưởng thành sớm một cách bị động như vậy.
"Vậy con muốn ăn gì?"
Lý Triều Kha mỉm cười nhìn thằng bé.
Ba người họ đi bộ vào bên trong trung tâm mua sắm.
Thằng bé mở to đôi mắt trong xoe như trái nho đen, ngắm nhìn xung quanh.
"Nhà hàng đó có vẻ rất tốt, mẹ nghĩ sao?"
Lý Triều Kha ngẩng đầu nhìn lên nhà hàng Hồ Nam.
Cô hé miệng cười một tiếng, nhìn Thịnh Thế Hùng, khiêu khích nói: "Anh dám ăn cay không?"
"Có gì không dám chứ."
Thịnh Thế Hùng thấy Lý Triều Kha muốn chỉnh anh.
Nhưng trong triết lý sống của anh không hề có hai từ sợ hãi.
Nếu Lý Triều Kha muốn chỉnh anh, vậy thì đợi lát nữa khi anh bị cay chịu hết nổi thì nhất định sẽ chính miệng chuyển mùi cay này cho Lý Triều Kha.
Ba người ngồi xuống, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang thực đơn lên.
Thịnh Thế Hùng vừa tính xem thực đơn thì bị Lý Triều Kha đoạt lấy, nhìn nhân viên phục vụ nói: "Mang bốn món ngon nhất của quán lên đây, cộng thêm một món canh nữa. Ngoại trừ một món canh nhạt, bốn món còn lại đều cay hết."
Nói xong, cô đặt thực đơn trước mặt thằng bé: "Con trai chọn món con thích đi."
Thịnh Thế Hùng nghẹn họng ngồi nhìn hành động này.
Anh mang theo chút hy vọng nhìn thằng con trai của mình.
Nhưng Lý Triều Kha vô tình dập nát chút hy vọng cuối cùng của anh, nói: "Chút nữa không cho anh đụng vào đồ ăn của thằng bé đâu."
"Thịnh Thế Hùng: "..."
Trong khi chờ đợi các món ăn lên bàn, thằng bé muốn biểu diễn cho hai người họ một điệu nhảy.
Thằng bé rất hiếm khi chủ động, háo hức bày tỏ như vậy.
Lý Triều Kha rất vui vẻ, vỗ tay cổ vũ cho thằng bé.
Thằng bé cúi người chào hai người họ trước, sau đó mới bắt đầu vừa xoay vừa ngâm nga theo nhịp, múa tay, nâng chân...
Sau một loạt các hành động, hóa ra lại biến hóa động tác khác.
Lý Triều Kha sửng sốt, không ngừng vỗ tay tán thưởng, "Tốt, tốt."
May mà cả ba người vào trong bao sương nhỏ, nếu không những người bên cạnh cũng sẽ sôi trào theo.
"Tuấn Kiệt à, nói cho mẹ nghe, cái điệu nhảy này là con học của ai vậy hả?"
Lý Triều Kha có chút kinh ngạc.
Cô cũng không có cho thằng bé tham gia lớp học khiêu vũ.
Cô cũng từng có suy nghĩ như vậy, cảm thấy người học khiêu vũ có khí chất, tư thế đứng thẳng hơn, thân thể