Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, những tia sáng xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng làm cho cô chói mắt mà tỉnh giấc.
Cô lờ mờ mở mắt nhìn về phía ánh sáng, thì thấy một người đàn ông cao lớn, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm, đang đứng hút thuốc bên cửa.
Cô giật mình bật dậy, thì thân dưới truyền đến một cảm giác đau đớn, không những vậy toàn thân cô cũng cảm thấy ê ẩm, nhìn xuống thân dưới cô nhận ra mình đang khỏa thân, còn vệt gì đỏ đỏ trên giường nữa. Cô bất giác mà kêu lên.
- A!
Nghe tiếng của cô, anh cũng quay lại, giọng anh vẫn lạnh lùng.
- Dậy rồi sao?!
Nghe anh nói, cô bổng giật mình. Trong đầu cô đầy những câu hỏi nghi vấn. Tại sao cô lại ở đây? Người đàn ông kia là ai? Không phải cô đã chạy thoát rồi sao? Tối qua đã xảy ra chuyện gì?... Đầu cô như muốn nổ tung.
Thấy cô không trả lời anh lại tiếp tục nói.
- Cô bị câm sao?!
Giọng anh nhẹ nhàng như câu nói lại rất khó nghe.
Cô định thần lại, quay sang liếc anh một cái.
- Câm cái đầu anh.
Nói rồi cô túm chăn bước xuống giường, đi vào phòng tắm, thấy đồ của mình rách tan tành nằm trên sàn, cô tức giận quay ra nói với anh, cô hơi lớn tiếng.
- Nè tên kia, sao lại xé đồ của tôi, anh xé nát vậy rồi tôi biết mặc gì đây?
Lúc này anh đã ngồi trên sofa, anh bình thản đáp lại cô.
- Sao cô chắc là tôi làm?
Nghe anh nói vậy cô tức điên.
- Anh không làm thì tôi làm chắc, tôi đâu có điên mà tự xé đồ của mình.
- Ồ nói vậy là cô muốn tôi chịu trách nhiệm sao?
Anh nhướng mày nói.
- Tôi không cần anh chịu trách nhiệm gì hết, chỉ cần anh đền lại bộ đồ cho tôi và tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra với chúng ta.
Cô nói vẻ rất nghiêm túc.
- Không có gì xảy ra với chúng ta? Cô chắc chứ?
Anh hơi nhăn