Cô cười nửa miệng, giọng nói có chút chua chát.
- Ồ, thì ra là Hàn thiếu. Ai mà chẳng biết anh thay nhân tình như thay áo, hà cớ chi ở đây làm khó tình một đêm như tôi chứ.
- Nói vậy là cô vẫn không muốn sao?
- Đúng, như anh đã thấy, tối qua là lần đầu tiên của tôi. Anh cũng được thỏa mãn, vậy ra anh hời rồi còn gì.
Câu nói của cô như tát nước lạnh vào mặt anh. Nghe tên anh mà cô không lấy làm ngạc nhiên, đã vậy còn từ chối anh.
- Nếu tôi nói tôi chưa thỏa mãn thì sao?
Anh bắt đầu mất khiên nhẫn, nhưng vẫn cố kìm chế.
- Vậy thì anh nên đến bác sĩ hỏi thay vì hỏi tôi. Tôi có biết gì đâu?!
Cô nói giọng cợt nhã. Lần này cô thật sự chọc vào cục tức của anh.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa làm phá tan bầu không khí căng thẳng của hai người.
- Thiếu gia, đồ đã mang đến rồi.
Nghe thấy vậy cô vui mừng chạy ra định mở cửa mà quên mất mình đang chỉ quấn một chiếc chăn.
Thấy cô nhanh nhảo như vậy anh có chút tức giận, lao tới kéo cô lại làm chăn bị tuộc ra khỏi người cô rơi xuống đất.
- A, biến thái, tránh ra mau!
Bị khỏa thân trước mặt anh cô xấu hổ đến đỏ mặt, giọng nói cũng không còn khí thế như trước nữa.
- Cô cũng biết xấu hổ sao, vậy mà còn muốn hùng hồn ra mở cửa.
Anh ghì chặt cơ thể cô vào tường. Lúc này bầu không khí căng thẳng chuyển sang ngại ngùng, dường như là nhiệt độ trong phòng tăng lên, hai cơ thể chạm vào nhau đều có thể cảm nhận được hơi nóng của đối phương.
- Không đi lấy quần áo sao? Người ta đang đợi anh đấy.
Cô lúng túng mở lời.
- Sẽ không có bộ quần áo nào cho cô khi cô chưa đồng ý.
- Anh đang uy hiếp tôi sao?
- Phải.
Cô hiện giờ đang trong tình thế bắt buộc. Không có tiền trong người thì không thể bảo phục vụ mang đồ cho được, không có điện thoại, lại không có người thân hay bạn bè để gọi giúp. Cô đành phải nhúng nhường anh.
- Có thể cho tôi thời