Thấy cảnh tượng Hàn Lâm một mặt tức giận. Anh tiếng tới chụp lấy tay đang cầm tóc của cô, loạn tóc rơi xuống để lộ bàn tay đỏ hoe như mới đánh người.
- Cô...
Chỉ nói một từ anh nghe tiếng khóc thê thảm của Tống Nguyệt Nhu từ đằng sau, anh hất mạnh tay cô ra, sau đó dìu cô ta đứng dậy.
Trước khi đi anh còn quay lại trừng mắt với cô.
Cô cũng thật là nể tài diễn xuất của cô ta. Nếu được đề cử Oscar cô ta chắc chắn trúng giải best giả vờ của năm.
- Có chuyện gì vậy, tiểu Kỳ? Cháu không bị là sao chứ?
Sam lo lắng chạy tới hỏi cô.
Cô không sao, cô không thèm để ý xung quanh đang bàn tán về mình.
- Cháu không sao, nhưng tay cháu nóng quá.
Sam kéo tay cô lên xem, vừa thấy là biết ngay bị dính hơi cay.
- Cháu đã động vào ớt sao?
- Không, cháu từ nhà vệ sinh ra mà.
- Thôi nhanh về nhà ngâm nước mát, nếu không sẽ rát, khó chịu lắm.
Sam và cô cũng rời khỏi nhà hàng đó. Trở về nhà cô ngâm nước cả tiếng đồng hồ mới thấy đỡ.
- Tới nước này rồi mà vẫn còn muốn giấu chú sao?
- Không phải? Nếu cháu nói chú sẽ ghét cháu.
Sam thở dài nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô.
- Chú tin cháu làm gì cũng có lý do. Không muốn nói thì đừng nói. Sau này ít chạm mặt với người phụ nữ mưu mô đó một chút.
- Vâng.
Một lúc sao, Sam rời đi. Cô cũng chuẩn bị đi ngủ.
Từ đằng sau, ai đó đẩy mạnh cô