Đối diện với sự tò mò của cô, Sam đưa tay lên chóng cằm, hơi cười nhẹ.
- Dù không thể nói ra nhưng sau này cháu đừng có dây dưa gì với cô ta, cô ta không giống như vẻ ngoài của mình đâu.
Cô biết chắc Sam biết điều gì đó về Tống Nguyệt Nhu nên mới nhắc nhở cô như vậy, nhưng không muốn làm khó Sam nên cô cũng không hỏi nhiều.
Sau khi đã ăn được một lúc. Thì điện thoại của cô reo lên.
- Là biên tập gọi, cháu ra ngoài nghe điện thoại một lát nhé.
- Được thôi.
Cô ra phía ngoài hành lang, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì cô vào nhà vệ sinh một lúc.
Trong lúc đang rửa tay thì lại có tiếng nói ở đằng sau.
- Đây chẳng phải là bạn của A Mạc sao?! Chúng ta thật trùng hợp khi lúc nào cũng gặp nhau tại nhà hàng nhỉ hay là... không phải trùng hợp.
Không ngước mặt lên nhìn nhưng cô thừa biết đó là ai.
Lời nói của cô ta ẩn ý như rằng cô đang cố ý lảng vảng trước mặt cô ta và Hàn Lâm.
Cô từ tốn lau tay rồi quay người lại, đáp trả mỉa mai.
- Tôi chỉ là bạn của một trợ lý thôi, sao cô Tống đây lại để ý đến như vậy? Hay là... cô đang để mắt đến A Mạc sao?
- Nói bậy. Tôi đã có vị hôn phu rồi đấy.
- Ồ, vậy thì cô nên ở lại bên cạnh vị hôn phu của mình đi, giữ anh ta thật chặc vào, đừng lúc nào cũng nhằm vào một người bình thường như tôi.
- Hơ, cô bình thường? Đừng tưởng tôi không biết, cô đi quyến rũ Hàn Lâm lừa anh ấy, giờ lại cập kè với vị bác sĩ nổi tiếng giàu có ở Đức, vậy mà gọi là bình thường sao?
Cô ta cũng mồm mép đáp trả lại cô, nhưng có lẽ cô ta đã quá nhiều lời.
Cô như bắt được nhược điểm mà cười nhuếch mép,