Chát!!!
Hân Kỳ tát Tống Nguyệt Nhu cái đầu tiên.
Cô ta rất sốc, có camera ở đó, cô vậy mà lại dám đánh cô ta.
- Mày!!!
Nhục quá hóa giận, cô ta thay đổi luôn cách xưng hô, không còn là bộ dạng thục nữ nữa.
Cô lắc lắc cổ tay, khuôn mặt lạnh như băng liếc nhìn cô ta nói.
- Cái tát này là sự chào hỏi đặt biệt của tôi giành cho cô.
Ngừng một lát cô lại nói tiếp.
- Tôi trước giờ chưa từng có cái tin đồn nhảm nào, nhưng nhờ ơn của cô thì bây giờ tôi có rồi. Nhưng tôi... Không thích.
- Không thích thì mày làm gì được tao? Nếu tao xảy ra chuyện Hàn Lâm sẽ giết mày.
Cô ta gào lên đe dọa cô.
Cô nhuếch miệng cười tà mị.
- Cô tự tin vậy sao? Điều tôi muốn làm rất đơn giản, chỉ là biến tin đồn nhảm thành sự thật mà thôi.
Chát!!!
Cô vung cái tát thứ hai lên mặt cô ta làm cô ta say sẩm ngã bịch xuống sàn.
Cô tiến tới gần, ngồi xổm, bóp rất chặt cằm của cô ta.
- Tôi khuyên cô sau này nên tìm hiểu rõ đối thủ là ai và nhớ... tự lượng sức mình. Nếu không kết cục sẽ như hôm nay.
Chát!!!
Vừa dứt lời cô vung cái bạc tai thứ ba.
Dù đang rất đau đớn nhưng cô ta vẫn ngoan cố.
- Cô đĩ khốn kiếp, t sẽ băm mày ra.
Chát!!!
Cái bạc tai thứ tư.
- Cái tội lắm mồm.
Hân Kỳ túm tóc cô ta kéo lên.
- Cô thích tặng cho người khác tóc