Hân Kỳ định đưa Tống Nguyệt Nhu lên một con tàu đã chuẩn bị sẵn, cô định cùng đưa cô ta đi để dễ dàng thỏa hiệp với Hàn Lâm.
Nhưng chỉ vừa đến bến cảng thì Hàn Lâm và người của anh đã đến.
Dù kế hoạch của cô bị thay đổi nhưng cô vẫn còn rất bình tĩnh.
- Nhanh thật đấy!
Thấy Hàn Lâm, Tống Nguyệt Nhu trở nên vui mừng.
- Anh ấy đến cứu tao, mày chết chắc rồi.
Cô ta nói thì thầm chỉ đủ cho cô nghe, rồi đột nhiên khóc lóc thảm thiết.
- Lâm! Cứu...cứu em!
Cô không chịu nổi bộ dạng giả tạo của cô ta liền tát cô ta một cái trước mặt Hàn Lâm cho cô ta câm miệng.
Có thể thấy vẻ mặt Hàn Lâm lúc này đang vô cùng tức giận, anh nhíu mày, khuôn mặt u ám.
Anh định tiến lại gần, cô liền phản ứng.
- Anh lại gần tôi sẽ ném cô ta xuống.
Anh nghe vậy liền dừng bước.
- Cô muốn gì, nói đi.
Giọng anh lạnh lùng.
- Tôi muốn anh ra khỏi cuộc sống của tôi, bây giờ, sau này hãy để tôi yên.
Anh nắm chặt nắm tay, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Phải!
Cô khẳng định chắc nịch làm anh càng thấy khó chịu hơn.
- Được thôi, thả Nguyệt Nhu ra và cô sẽ được những gì cô muốn.
Dù Hàn Lâm đã làm nhiều chuyện khiến cô tổn thương nhưng cô lại chọn tin anh lần này và cũng là lần cuối cùng trước khi không còn gặp lại anh nữa.
Nhưng kết quả lại khiến bất cứ ai cũng không thể ngờ đến.
Sau khi bỏ cô ta đứng lại đó còn cô đi về phía con tàu thì.
"Đùng"
Tống Nguyệt Nhu vội chạy lại chỗ Hàn Lâm, giật súng của một vệ sĩ bên cạnh anh mà bắn.
Anh không ngờ tới Tống Nguyệt Nhu luôn ngoan hiền, nhút nhát lâu nay, lại có thể làm như vậy nên đã không ngăn lại kịp lúc, đạn đã được bắn ra và nó đã trúng vào chân của cô.
Cô không biết rõ ai đã bắn mình, cô khụy xuống một