Còn về phía Hân Kỳ, anh thật sự nhận ra cô quan trọng biết nhường nào. Anh không thể chấp nhận được việc cô sẽ rời bỏ anh.... mãi mãi. Vốn dĩ anh chỉ định giả vờ đồng ý rồi dùng cách nào đó để lại giữ cô về bên mình. Nhưng anh không ngờ sự việc lại tồi tệ đến mức này. Không biết tung tích của cô lòng anh mãi không được yên.
Ở trong một căn phòng Tống Nguyệt Nhu mặt một bộ váy ngủ phản cảm. Đứng trước gương, cô ta cười tà mị.
- Em không tin anh có thể cưỡng lại được sự quyến rũ này, Lâm anh là của em!
Cô ta rời phòng đến phòng của Hàn Lâm, nhìn ngang liếc đọc thấy không có ai liền thoải mái dùng chiếc chìa khóa đánh cắp từ chỗ anh từ trước mở khóa đi vào.
Anh ngồi quay lưng, trong cơn mê mang vẫn nhạy bén cảm nhận được có người đi vào phòng.
Từ trước đến giờ chỉ có mỗi Hân Kỳ là ở trong phòng của anh, tâm trạng đột nhiên vui vẻ, anh hào hứng đến lên xoay người lại nhìn.
- Tiểu...!
Tống Nguyệt Nhu xà vào lòng anh ta tay vuốt vuốt ve ve.
- Là em, tiểu Nhu của anh đây!
Đáp lại với sự nhiệt tình của cô ta, anh mặt lạnh như băng, vừa hụt hẫng vừa tức giận.
- Ai cho phép cô vào trong này?!
Cô ta nghe vậy liền hét lên.
- Tại sao anh lại như vậy, anh nói yêu em nhưng cả phòng cũng không cho vào, em đã bên từ lúc năm tuổi, đã hai mươi năm rồi anh biết không?
Nếu là trước đây anh đã đỗ dành cô ta đủ kiểu nhưng bây giờ tuyệt nhiên chỉ có sự xa cách.
- Tôi... chưa bao giờ yêu cô.
- Anh nói dối, em biết anh yêu em mà.
- Đúng! Tôi nói dối, tôi đã nói dối rằng tôi không yêu cô ấy. Tôi thật sự muốn giết chết cô ngay bây giờ nhưng nể tình nghĩa hai mươi năm qua tôi đã không làm vậy.
Cô ta tức giận mà xô ngã bình hoa đặt trên bàn.
- Lại là cô ta, vì cô ta mà anh thậm chí còn muốn giết em! Cô ta chỉ là kẻ thứ ba, là một con khốn nạn thì có gì hơn em chứ.
Cô ta hét lên với anh sao đó bỏ về phòng, kế hoạch thất