Anh trừng ánh mắt đáng sợ nhìn Vi Vi khiến cô không dám nói thêm gì.
Anh cất giọng ảm đạm hỏi.
- Con ở đây vậy cô ấy đâu rồi.
- A ch... chị ấy đã vào thôn dưới núi mua ít đồ.
- khi nào về?
- khoảng gần trưa sẽ về.
Bầu không khí trong nhà khá ngột ngạc, nhưng đứa trẻ đang ngồi trong vòng tay người đàn ông đã ngủ ngon lành.
Sợ Hân Kỳ hoảng sợ nên anh cho vệ sĩ tản ra.
Có người đến nhắc Vi Vi đã xong việc có thể rời đi nhưng vì lưu luyến Hàn Lâm cô ta muốn ở lại thêm chút nữa.
Hân Kỳ đã về, cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ cô thận trọng bước vào. Chuyện gì tới cũng đã tới.
Nhìn đứa con đang say giấc bên chính bố ruột của nó cũng chính là kẻ khiến cô chết đi sống lại nhiều lần khiến cô thấy thật uất ức. Giỏ xách bên người cũng rơi ra vươn vãi lúc nào không hay.
Nhìn thấy Hân Kỳ anh vội trao đước bé cho Vi Vi rồi chạy đến ôm chầm lấy cô.
Cô thở phào bình tĩnh, biết không thể nào trốn được nữa nên cô quyết định đối mặt với nó.
Cô bảo Vi Vi bế thằng bé đi dạo, để hai người có thế nói chuyện.
Trong căn nhà nhỏ Hàn Lâm vẫn ôm chầm lấy cô. Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra đến ghế sofa ngồi xuống.
Nhìn những bước chân khập khiễng của cô khiến anh đâu như bị ai xẻ thịt.
Nhưng lời nói cay nghiệt phát ra từ miệng cô càng làm anh đau hoen nữa.
- Hàn tiên sinh, không biết một phế nhân như tôi đây còn có chỗ tốt nào mà anh năm lần bảy lượt tìm đến tôi.
Hàn Lâm ngồi xuống cạnh chân cô, lấy tay cô đấm vào ngực mình.
- Em cứ giận, cứ mắng anh, nhưng hãy để anh nhìn thấy em, được không. Anh biết mỗi tội lỗi đều là của anh hết, anh cũng đã bị dày vò trong hai năm qua rồi, em còn thấy chưa đủ sau.
- Đủ...ha, đủ thế nào? Anh hại tôi bị tàn phế, có nhà không thể về, cưới kẻ đã làm tôi ra nông nỗi này làm vợ. Anh bị đày vò còn tôi thì không sao.
Cảm xúc đồn nén khiến cô hét lên. Hàn Lâm đau lòng nước mắt hiếm hoi cũng