Bên ngoài Vi Vi đã tự ý vào nhà vì mưa lớn, đứa nhỏ vẫn còn ngủ say.
Cô ta đứng bất động trước cửa phòng vang ra âm thanh ân ái của hai người.
Vi Vi nắm chặt tay, ánh mắt ghét bỏ, đầu óc nghĩ những chuyện không hay.
Tôi không ngờ chị lại lẳng lơ như vậy. Ngoài miệng thì nói không cần, như lại đi dụ dỗ đàn ông sau lưng. Huống hồ chị cũng đã có con rồi lại còn không biết xấu hổ như vậy.
Cuộc vui đã tàn, mây cũng tan. Cô mệt lã nên đã ngủ đi nhưng người nằm bên cạnh vẫn chăm chăm nhìn cô vuốt ve.
Anh đứng dậy, thay quần áo ra khỏi phòng trước.
Vi Vi và đứa bé đang sẵn ở phòng khách.
Thấy anh bước đến cô ta đứng dậy liền nói.
- chị ấy đã có con rồi sao anh lại...
Chưa nói hết câu thì bị anh chặn họng.
- Cô chỉ là người ngoài, người ngoài thì không nên nói nhiều.
Cô ta ngậm chặt môi bóp chặt tay vẻ không cam lòng.
Ha... em là người ngoài vậy chị ta không là người ngoài sao.
Thấy cô ta ậm ừ mãi không đi anh lãnh đạm nói.
- ở đây không còn việc của cô nữa, cô có thể đi rồi.
Nghe vậy Vi Vi rất giận nhưng cũng rời đi nhưng cô ta nảy ra một ý định. Về Đức cô ta bán đi cửa hàng hoa, đem toàn bộ số tiền đó đi điều tra lai lịch của Hàn Lâm.
Cô ta thực sự đã trúng tiếng sét ái tình của Hàn Lâm, và vẫn nghĩ Hân Kỳ là loại đàn bà lẳng lơ nên không muốn anh bị mắc bẫy của Hân Kỳ.
Sau ngày hôm đó Hân Kỳ trốn tránh Hàn Lâm hơn nhưng không còn nhiều cảm giác thù hằng, ghét bỏ như trước.
Ngày hôm đó cô bị thứ cảm giác mê hoặc đó làm cho không tỉnh táo, bây giờ cô chẳn biết phải đối mặt với Hàn Lâm như thế nào nữa.
Đang đắn đo suy nghĩ trong phòng thì từ phòng khách vọng vào tiếng cười nói của hai người đó là con trai cô và anh ta.
Không biết từ lúc nào họ lại thân thiết tới như vậy nhìn con trai đang cười