Sau một ngày yên tĩnh, Đặng Gia An cuối cùng cũng có thể vứt chuyện kết hôn với Hoắc Thiếu Huyền ra sau đầu.
Tạm thời cô chưa cần lo lắng quá nhiều về điều đó, dù sao thì cha mẹ cũng đã nói cô không cần phải lo lắng quá nhiều, thế nên chỉ cần cô không dây dưa với Hoắc thiếu gia kia thì việc kết hôn của bọn họ cũng như không.
Kết hôn thì sao? Ly hôn không phải là được rồi sao.
Dù gì thì khuôn mặt này của cô cũng không khiến cho vị Hoắc tổng thần kinh kia nhớ nhung quá nhiều đâu.
Thế thân thì mãi mãi cũng chỉ là thế thân, không thể thay thế chính chủ cả đời được, một ngày nào đó Hoắc Thiếu Huyền sẽ tỉnh ngộ lại mà thôi.
Cô rất mong ngày này sẽ đến sớm.
Cô còn phải yêu đương rồi kết hôn nữa, ai rảnh để chơi trò thế thân mất não này cùng với tên họ Hoắc kia chứ.
Thêm vào đó, tuy chơi đùa với Hạ Vi Huyên cũng không tồi, nhưng nếu ngày nào cũng va phải mấy người thần kinh như thế thì cô không chắc bản thân còn có thể bình tĩnh nổi.
Đêm đến, lúc Đặng Gia An chuẩn bị lên giường đi ngủ thì cô nhận được một cuộc gọi.
Tối muộn rồi ai còn gọi vậy không biết.
Cô cầm điện thoại lên, sau khi thấy người gọi tới là Hạ Vi Huyên thì lập tức cảm thấy không vui.
Cô ta bị cô chọc cho tức quá nên quyết định trả thù bằng cách không thể cho cô ngủ à?
Đặng Gia An ấn từ chối cuộc gọi, nhưng chỉ một phút sau Hạ Vi Huyên lại gọi tiếp.
Cô biết nếu mình cứ từ chối thì Hạ tiểu thư kia sẽ gọi đến bao giờ cô nhấc máy thì thôi.
Đặng nhị tiểu thư đưa tay vỗ chán, đúng là người điên thường thích quấn lấy nhau, cô ta và Hoắc Thiếu Huyền thật sự là tuyệt phối.
"Tôi cho cô một phút, muốn nói gì thì nói nhanh lên, cô không cần đi ngủ nhưng tôi thì cần."
Giọng điệu của Đặng Gia An không được vui vẻ gì cho lắm, thậm chí còn có chút gắt gỏng.
Nếu bình thường có ai dám nói chuyện với Hạ đại tiểu thư như thế, cô ta đã mắng người ta từ tám đời tám kiếp nào rồi.
Nhưng do Hạ Vi Huyên đang cần người ta giúp đỡ, một phần khác là vì cô ta cũng cãi không lại nên chỉ đành im lặng.
"Cô không nói thì tôi cúp máy đây."
"Từ từ, cô...!nhà cô ở đâu? Cô nói là sẽ...!đưa địa chỉ nhà cho tôi mà..."
Lúc nói ra mấy lời này Hạ Vi Huyên suýt chút nữa thì không cầm lòng được mà ném chiếc điện thoại đời mới nhất trên tay xuống.
Đây là lần đầu tiên cô ta phải đi cầu xin người khác một cách nhục nhã như thế.
Nhưng biết làm thế nào được nữa đây, cô ta yêu Hoắc Thiếu Huyền đến mức sắp phát điên rồi.
Không có Hoắc Thiếu Huyền cô ta sẽ chết.
Cô ta yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên, Hạ đại tiểu thư không ngại hiến dâng tất cả những gì bản thân có cho người đàn ông ấy chỉ vì mong hắn ta có thể yêu mình một lần.
Đặng Gia An không hiểu cô ta đang nói cái gì.
"Địa chỉ nhà gì? Cô đến nhà tôi để làm gì?"
Chuyện ban