Đặng Gia An há hốc miệng nhìn người đàn ông thần kinh nào đó vừa mới xuất hiện, hắn cầm lấy tay cô, chiếc nhẫn bạc lành lạnh do không được tiếp xúc với hơi ấm khiến cho Đặng tiểu thư cảm thấy rùng mình.
"Anh vào đây bằng cách nào?"
Rõ ràng trong nhà có rất nhiều vệ sĩ, cha mẹ cô cũng đã dặn họ không cho phép người lạ đi vào rồi kia mà.
Vả lại nếu Hoắc Thiếu Huyền vẫn cứ cố xông vào thì nhất định sẽ gây ra tiếng động ồn ào, vậy mà cô chẳng biết gì cả, thậm chí còn ngủ say tới mức khi người đàn ông này đi vào và làm vài trò không thể chấp nhận được thì cô mới phát hiện ra.
Nghe giọng điệu không mấy vui vẻ của cô, Hoắc Thiếu Huyền bèn cúi sát đầu xuống, hôn nhẹ lên mái tóc của người con gái.
"Mạc Mạc lại giận anh sao?"
Nghe thấy hắn ta gọi mình bằng cái tên này, Đặng Gia An đoán chắc rằng Hoắc Thiếu Huyền lại phát điên rồi.
Cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong không khí, giống như người đàn ông này vừa ngâm mình trong chum rượu, khi hắn ta cúi xuống, mùi rượu ban đầu vốn chỉ thoang thoảng không quá nồng bây giờ lại gay mũi đến mức làm cho cô suýt chút nữa đẩy hắn ta ra.
Tên chết tiệt này.
"Cút ra!"
Cô nâng cao giọng, hòng để cho người đàn ông này nhận ra sự khác biệt giữa cô và mối tình đầu của hắn ta, nhưng có vẻ Hoắc Thiếu Huyền đã say đến độ không nhận biết được điều gì nữa rồi.
Hắn ta nằm xuống giường, đưa bàn tay to lớn ra ôm lấy eo cô, cúi đầu hít hà mùi hương trên người thiếu nữ.
"Để anh ôm em một cái thôi, chỉ một cái thôi."
Nghe giọng điệu van xin của hắn ta, Đặng Gia An lại càng không thể mềm lòng, những hình ảnh hắn giày vò cô vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ, bây giờ muốn cô mềm lòng với tên khốn kiếp này? Đừng có mơ mộng.
"Tôi bảo anh cút đi, anh bị điếc à?"
Hoắc Thiếu Huyền vẫn ôm cô chặt cứng, không hề có ý định nới lỏng tay một chút nào.
Cô dùng sức đẩy người đàn ông này ra, nhưng do cách biệt về thân hình cộng với việc Hoắc Thiếu Huyền đang ôm lấy cô không chịu buông tay làm cho cô không thể đá người đàn ông này xuống giường được.
Cô thở dài một hơi, sau khi đẩy hắn ta thêm mấy cái nữa mà vẫn không si nhê gì, Đặng Gia An đành chấp nhận số phận mà nằm đó, cô tự thôi miên bản thân để dễ đi vào giấc ngủ, chẳng đến mấy phút sau, Đặng tiểu thư đã bắt đầu thở đều đều và tiến vào giấc mộng đẹp rồi.
Nhưng Đặng nhị tiểu thư không hề biết rằng, khi cô đã chìm vào trong giấc mộng thì người đàn ông bên cạnh lại đột ngột mở mắt ra.
Trong đôi mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông ấy không có vẻ gì là say, hắn