Đừng nghĩ bà ta ở trong thôn ngang ngược như vậy, thực ra trong lòng bà ta rất rõ ràng trong thôn người nào có thể đắc tội, còn người nào thì không.Mà tiểu thôn trưởng này chính là người không thể đắc tội nhất trong số những người không thể đắc tội.Cũng không phải vì thân phận thôn trưởng của Bộ Phàm, mà Bộ Phàm là lang trung duy nhất trong thôn, y thuật lại không kém hơn chút nào so với lang trung trên trấn.Nhà ai chẳng có bệnh đau đầu nhức óc, Chu gia cũng không ngoại lệ.Sau này Chu bà tử cũng sẽ có bệnh nặng, tật nhẹ, còn phải trông cậy vào tiểu thôn trưởng Bộ Phàm này tới cứu mệnh."Ngoại trừ Kim Bảo nhìn thấy Tiểu Thảo, Tiểu Hoa trộm trứng gà, còn ai nhìn thấy nữa không?"Bộ Phàm đưa mắt nhìn vào mấy hài tử khác của nhà Chu lão tứ.
Những hài tử này đều tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình.
Sợ rằng nếu thật sự có đứa nào nhìn thấy người trộm trứng gà, chúng cũng không nói ra.Xem ra nhà Chu lão tứ này cũng thối nát từ gốc rễ rồi."Thôn trưởng ca ca, chúng ta không có, chúng ta không có ăn trộm trứng gà." Hốc mắt Tiểu Thảo đều đỏ hoe, nước mắt như tiền rơi, cứ thi nhau rơi xuống."Ca ca hiểu được!" Bộ Phàm sờ sờ đầu Tiểu Thảo, nhìn về phía Chu bà tử, nói: "Chu nãi nãi, sáng nay các ngươi có ăn trứng gà hay không?""Không có!" Chu bà tử lắc đầu."Vậy là được rồi!" Bộ Phàm gật đầu, bỗng nhiên hô lớn một tiếng, "Tiểu Hoàng!"Tiếng hô này, nói lớn cũng không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, ít nhất cũng khiến cho thôn dân chung quanh hoảng sợ.Đúng lúc ấy, từ xa xa cuồn cuộn nổi lên một trận cát bụi, một con lừa và một con chó giống như một cơn gió, vội vàng chạy tới.Loại tốc độ này của tiểu bạch lư và Hoả Kỳ Lân, thôn dân cũng tập mãi thành thói quen rồi.
Nhưng nếu có người bên ngoài nhìn thấy một màn này, chỉ sợ bọn họ cả kinh tới mức cằm cũng rớt xuống đất."Tiểu thôn trưởng, ngươi đây là?"Thấy Hoả Kỳ Lân lại đây, Chu bà tử coi như hiểu được.
Chuyện trang sức lần trước cũng do Hoả Kỳ Lân giúp bà ta tìm về."Tiểu Hoàng, ngươi ngửi một cái, xem trên người Tiểu Thảo và Tiểu Hoa có mùi trứng gà hay không?"Bộ Phàm không để ý tới lời của Chu bà tử, hắn chỉ vào Tiểu Thảo, Tiểu Hoa, sau đó phân phó.Hoả Kỳ Lân cũng không nói nhảm, nó đi tới trước mặt Tiểu Thảo, Tiểu Hoa.
Trước kia Tiểu Thảo, Tiểu Hoa đã chơi đùa cùng Hoả Kỳ Lân rồi, nên chúng không hề sợ hãi Hoả Kỳ Lân.Sau khi dùng mũi ngửi trên người Tiểu Thảo và Tiểu Hoa, Hoả Kỳ Lân lắc đầu."Vậy ngươi đi ngửi những người khác, xem trên người ai có mùi trứng gà!"Bộ Phàm lại chỉ về hướng những người khác của Chu gia.Hoả Kỳ Lân không nói hai lời, đi tới trước mặt người của Chu gia ngửi, cuối cùng nó dừng lại trước mặt Chu Kim Bảo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Kim Bảo nháy mắt biến thành trắng bệch, hắn dùng sức khua đôi tay."Ngươi tránh ra cho ta."Nhưng Hoả Kỳ Lân vẫn không đi, ngược lại nhìn về phía Bộ Phàm, Bộ Phàm hiểu được nó đang có ý gì."Trên người hắn có mùi trứng gà?" Bộ Phàm cười nói.Hoả Kỳ Lân gật đầu.Lần này, thôn dân chung quanh đều ồ lên.Hoá ra trứng gà là do Kim Bảo ăn vụng, sau đó hắn đổ tội cho hai đường muội."Ta không có, trứng gà là do Tiểu Thảo, Tiểu Hoa ăn vụng, không phải ta." Chu Kim Bảo đánh chết cũng không thừa nhận, hắn còn hung dữ lấy chân đá Hoả Kỳ Lân."Đá chết ngươi, con chó chết!"Hoả Kỳ Lân làm sao có thể để cho hắn