Thùy Linh nghe Vũ Hoàng nói, gương mặt thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển về trạng thái không cảm xúc khi nãy. Cô gái này quả thực rất lợi hại, khiến Bảo Nam chỉ muốn trốn đi cho xong. Thái độ này, là khinh thường, oán hận hay ghen ghét vậy? Bảo Nam thực sự không biết. Nó chỉ có thể thu hết can đảm đáp lại ánh nhìn phía đối diện mình bằng một gương mặt đang ngày càng tái đi. Bảo Nam cảm thấy mình đang trở thành một con ngốc không biết tự lượng sức, còn cố chen chân vào giữa hai người mà vốn ai nhìn vào cũng nghĩ là một đôi. Điều duy nhất giữ nó ở lại đây chính là thái độ của Vũ Hoàng khi nãy. Bảo Nam vốn không rõ tại sao cậu lại phải đi đến bước này, nhưng hiện giờ nó không thể để cậu lại một mình được. Có lẽ chỉ cần cố thêm một lúc thôi…
Thùy Linh nhìn Bảo Nam một lúc lâu, rồi khẽ quay sang Vũ Hoàng nở một nụ cười thật nhạt:
-Lần này là thật sao?
Bảo Nam cảm thấy tim mình đập mạnh, hơi thở bắt đầu dồn dập. Ngay cả khi người ở bên cạnh Vũ Hoàng là nó, Bảo Nam vẫn cảm thấy không yên tâm. Bởi nó hiểu rõ, người con gái trước mặt đang chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng cậu. Chỉ là vừa mới gặp mặt, nó đã bị lật tẩy rồi sao? Đúng là có chút khó chịu...
Bảo Nam chỉ đơn thuần là sợ bị phát hiện, còn Vũ Hoàng bây giờ đích thị đang rất đau lòng. Thùy Linh vẫn rất điềm tĩnh chờ đợi phản hồi từ cậu, dẫu biết chắc rằng, dù đáp án có như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ khiến cả hai cùng tổn thương. Vũ Hoàng khẽ cười nhạt, cái động tác quen thuộc mà cậu thường làm khi muốn che đậy những cảm xúc đang ẩn giấu sâu bên trong, đáp lại Thùy Linh bằng giọng lạnh tanh:
-Đã dắt theo cô gái này, em còn muốn anh phải trả lời như thế nào?
Vũ Hoàng nói, rồi bình thản quay sang Bảo Nam hỏi nó muốn uống gì. Nhìn gương mặt đang dần tái đi của Bảo Nam, cậu cố nở một nụ cười trấn an, nhưng hình như không có chút hiệu quả nào cả. “Xin lỗi cậu, Trần Bảo Nam. Chỉ cần cố thêm một lúc nữa thôi, có được không?”
Vũ Hoàng mệt mỏi nghĩ, rồi bất lực rời đi chọn đồ uống, để lại Bảo Nam ngồi đó với tâm trạng đang rất rối bời. Thùy Linh lúc này vẫn không biểu lộ ra chút cảm xúc gì, thật khiến nó khó nắm bắt. Bảo Nam khẽ siết chặt tay, dẫu sao bây giờ mình cũng đang là bạn gái của Vũ Hoàng, không thể cứ biểu hiện mất mặt như vậy được. Nó khẽ nở một nụ cười tươi, nhìn Thùy Linh hỏi:
-Vũ Hoàng và em trông có vẻ khá thân thiết, là quen biết như thế nào vậy?
-Chuyện này chị không cần phải biết! Thùy Linh vừa nói vừa đưa tay lên chống cằm, nhìn nó bằng ánh mắt rất sắc. Chỉ là, hai người quả thật đang quen nhau sao?
Bảo Nam khẽ nhếch môi nhìn Thùy Linh, ánh mắt vẫn không dời đi. Đúng vậy, chẳng có lý do gì khiến nó phải lo sợ cả, người có lỗi với cô là Vũ Hoàng kia mà. Những giận dữ, oán hận của cô bây giờ cũng vậy, vốn không phải do nó gây ra. Thế thì có lý do gì mà nó phải chịu khổ, chịu đau, chịu giày vò vì hai con người vốn chẳng có tí liên quan gì đến mình. Bảo Nam càng nghĩ càng thấy người nóng dần lên, tâm trạng cũng đang dần biến đổi. Nó đáp lại ánh nhìn đối diện một cách bình thản:
-Là do chính miệng Vũ Hoàng nói, em cũng không thể tin sao?
Thùy Linh đưa cặp mắt lạnh nhìn nó, nói bằng giọng thật buồn khiến Bảo Nam cảm thấy việc mình đang làm là vô cùng sai trái:
-Dù không muốn nhưng em bắt buộc phải tin, không phải sao? Bởi nếu là đó là lời nói dối thì sẽ càng đau lòng hơn!
Thùy Linh nói rồi khẽ dời mắt đi nhìn sang Vũ Hoàng, lúc này đang bưng ba ly trà sữa về phía bàn. Cái quán tự lựa chọn này vốn thoải mái, nhưng giờ đây lại khiến cô phiền não. Nếu Vũ Hoàng thật sự có bạn gái, cô thật sự rất đau. Hai năm trời ở bên cạnh cũng không thể níu giữ người con trai này, tại sao chỉ mới hơn hai tháng anh đã sa vào một vòng tay khác. Nhưng nếu đó là một lời nói dối, lại càng khẳng định cô vốn chẳng còn tí cơ hội nào với anh cả. Một người luôn muốn đơn giản hóa mọi chuyện như Vũ Hoàng lại chọn cách này để tống khứ cô đi, rõ ràng là đã không muốn dây dưa gì với cô nữa. Thật sự phải đi đến bước này anh mới vừa lòng sao?
Vũ Hoàng nhìn thấy ánh mắt của cô thì khẽ lảng đi, đưa ly nước sang bên cạnh cho Bảo Nam. Ly còn lại cậu khẽ đặt xuống trước mặt Thùy Linh, cười nói:
-Tại sao em đột nhiên lại trở về vậy? Có ở lại lâu không?
-Em là ai chứ, chỉ cần ba muốn thì ngay lập tức phải về thôi, còn cần lý do sao? Thùy Linh đưa tay khuấy khuấy ly nước trước mặt, cười cợt – Nhưng có lẽ lần này sẽ ở lại rất lâu đấy!
-Thế không phải tốt hơn sao – Vũ Hoàng nhìn cô, nói giọng thật bình thản – Ít ra sẽ không còn cô đơn như lúc trước nữa!
-Đôi khi ở một mình còn ấm áp hơn nhiều! Thùy Linh nói, rồi khẽ quay sang Bảo Nam. Bạn gái anh dễ thương thật đấy. Nhưng mà hơi ít nói nhỉ?
-Bình thường cô ấy nói nhiều lắm!
Vũ Hoàng cười cợt quay sang véo mũi Bảo Nam, khiến nó bực dọc nhìn cậu, ánh mắt bắn ra tia lửa. “Cậu hại tôi chưa đủ thảm hay sao mà còn làm thế này, đúng là khiến người ta điên lên mà”.
Thùy Linh nhìn thấy cảnh này thì có chút tủi thân, chỉ là nếu thật sự phải ra đi, cô vẫn muốn làm rõ một chuyện. Cô khẽ nhập một ngụm nước,