Sau một biến cố lớn, cả Bảo Nam, Vũ Hoàng và Đắc Thành đều nổi lên như cồn. Vũ Hoàng vốn là hoàng tử lạnh lùng luôn được đông đảo bạn nữ yêu mến, dĩ nhiên không thể chia sẻ với bất kì ai. Nhưng nếu đối tượng là một thằng nhóc thì lại là chuyện khác...
Về phần Đắc Thành, tự dưng lại nhận được sự ủng hộ nhiệt tình cùng thái độ chỉ trỏ của đám con gái xung quanh mình, quá đáng hơn là họ còn hào hứng ghép đôi cậu với Vũ Hoàng - kẻ mà Đắc Thành vô cùng chán ghét, cục tức này quả thật cậu không cách nào nuốt trôi nổi. Hiện giờ Đắc Thành giống hệt một quả bóng đang bị bơm căng, chỉ cần thêm một tác động nhỏ thôi cũng sẽ nổ tung, gây sát thương tứ phía. “Trần Bảo Nam, lần này cậu hại tôi thật sự quá thảm rồi đấy!”.
Còn Bảo Nam, sau sự kiện hôm qua tất nhiên đã trở thành kẻ thù của đông đảo nữ sinh hâm mộ cặp đôi Vũ Hoàng - Đắc Thành. Không biết bọn họ trông gà hóa cuốc thế nào mà lại đi truyền tin nói Bảo Nam là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm tốt đẹp giữa hai chàng hoàng tử, còn nhẫn tâm kéo Đắc Thành ra khỏi Vũ Hoàng, ngay lúc cả hai đang trao cho nhau một nụ hôn nồng thắm. Cái tình cảnh này, quả thật khiến Bảo Nam cười ra nước mắt.
Nhưng đáng sợ hơn nữa chính là, người cùng bàn cùng phòng với Bảo Nam hiện giờ đang chán ghét nó hơn bất cứ ai. Ngay cả khi đã cố gắng ngồi xích ra tận đầu bàn, nó vẫn có thể cảm nhận rõ mồn một luồng sát khí đang tỏa ra từ người Vũ Hoàng, chỉ chực thiêu cháy mình ra tro. Bảo Nam cúi đầu đau khổ, cảm thấy bản thân thật sự đã quá bi đát rồi. Tại sao bao nhiêu xui xẻo lại cứ nhằm vào đầu nó thế này không biết?
Chiều đến, Vũ Hoàng thay quần áo để ra sân tập với câu lạc bộ. Nhưng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã đụng ngay phải Bảo Nam, cô nhóc này, rõ ràng đã đứng đây chờ cậu rất lâu, hiện đang trưng ra vẻ mặt cực kì thảm não:
-Xin lỗi, hôm qua…
-Để khi khác nói được không, bây giờ tôi đang vội lắm!
Vũ Hoàng gạt phăng Bảo Nam sang một bên, đang định phóng ra sân tập thì bị nó giữ chặt tay lại, nói bằng giọng cực kì gấp gáp:
-Mọi khi cậu đâu có hâm hở đi tập luyện như vậy, rõ ràng là đang tránh mặt tôi mà. Một phút thôi, chỉ cần cho tôi một phút thôi là được rồi!
Vũ Hoàng quay sang nhìn Bảo Nam một cách dửng dưng, rồi khẽ nhếch môi cười nhạt. Cậu bước tới gần dồn Bảo Nam vào góc tường, rồi ghé sát vào mặt nó, nói thật chậm rãi:
-Cậu rốt cuộc là đơn thuần hay ngu ngốc vậy? Vấn đề ở đây không phải việc cậu có giải thích hay không, mà là tôi vốn chẳng để tâm đến mấy lời nói của cậu nữa rồi. Trần Bảo Nam, cậu có thể bớt phí thời gian của mình mà đi làm những việc khác có ích hơn đi!
-Việc có ích hơn gì chứ! Bảo Nam bị mắng vô cớ thì bực dọc gắt lên. Tôi chỉ muốn giải thích với cậu, muốn làm lành với cậu, chẳng lẽ khó như vậy sao? Nói đi, rốt cuộc vì sao cậu lại căm ghét tôi như vậy? Tôi đã làm sai gì chứ?
Vũ Hoàng khẽ lặng đi trước những câu trách cứ đầy hằn học của Bảo Nam, chỉ khẽ cúi đầu rồi cất giọng trầm ấm:
-Không phải do cậu, toàn bộ đều là lỗi của tôi. Ngày mai chúng ta đổi phòng đi!
Bảo Nam nghe những lời cậu nói, hai mắt bắt đầu mở to hết cỡ, nhìn chăm chăm vào tên nhóc đang đứng một