Trong lúc Ngọc Cảnh Anh và Lâm Bối Bối còn đang xoắn quẩy không biết phải làm gì thì một chiếc taxi dừng trước cửa nhà họ Danh.
Mẹ Danh Hoài và cậu ấy bước xuống từ xe, có vẻ là vừa từ bệnh viện đi về.
Trên mặt Danh Hoài còn vài miếng băng gạc, tay cũng được băng lại.
Trên mặt vẫn còn chỗ máu bầm.
Ngọc Cảnh Anh sững sờ, không thể tin nổi vào mắt mình.
Anh biết Danh Hoài là kiểu người cực kì an phận, cũng không bao giờ chủ động gây chuyện với ai.
Rốt cuộc là kẻ nào ra tay ác độc đến như vậy?
“Danh Hoài à, cậu … cậu… cậu làm sao vậy?”
Ngọc Cảnh Anh bước tới trước mặt Danh Hoài, đôi mắt rơm rớm nước, giọng nói hơi nức nở.
Nhìn thấy vết thương chồng chéo trên người Danh Hoài, anh tự dưng cảm thấy đau lòng không nguôi.
Chính là kiểu đau đớn đến thắt ruột tim gan.
Đây chính là tình yêu sao?
“Sao hai người lại đến đây?”
Danh Hoài thấy Ngọc Cảnh Anh lửng thững đi đến trước mặt mình thì nhíu mày.
Cậu đã cố tình nói với giáo viên xin nghỉ vì lí do cá nhân chính là vì không muốn anh lo lắng.
Danh Hoài nhìn vết thương trên tay mình rồi nhìn ai đó đang mếu máo, cậu bất lực an ủi.
“Đừng lo lắng, vết thương nhẹ thôi.”
“Như này mà nhẹ à.
Cậu muốn chết mới là nặng sao?”
Ngọc Cảnh Anh tức giận quát lên.
Sao cậu lại có thể không yêu quý thân thể mình như thế? Vừa quát anh vừa dụi nước mắt nước mũi.
Thật là mất mặt mà.
Thân là đại ca trường mà nhìn tí vết thương này đã muốn khóc.
Thằng Lâm Bối Bối sẽ cười cậu chết mất.
Người bị thương thì không khóc, người đến thăm hỏi thì khóc quá trời quá đất.
Khunh cảnh này đúng là có chút buồn cười.
Nhưng Danh Hoài cũng không quan tâm nhiều đến như vậy, cậu chỉ nhẹ nhàng tiến đến an ủi con người đang khóc bất chấp mặt mũi kia.
...***...
“Kẻ nào đánh cậu, cậu biết không?”
Ngọc Cảnh Anh khoanh tay, khí thế âm trầm hỏi.
Nhưng Danh Hoài không nói gì chỉ lắc đầu, tỏ vẻ là không biết.
Chủ yếu là cậu không muốn anh dính vào chuyện này.
Điều này khiến Ngọc Cảnh Ảnh tức giận.
Anh cảm thấy cậu xem anh là người xa lạ, là người bạn xã giao có không được không có cũng không sao.
Nếu không phải vậy, việc gì năm lần bảy lượt cậu đều giấu anh nhiều chuyện.
Thậm chí lần này bị thương cũng không nói với anh.
“Anh đừng quan tâm đến việc này.
Đây là chuyện riêng của tôi.”
“Chuyện riêng của cậu? Danh Hoài, cậu nhìn tay chân bị thương nặng của mình đi.
Rốt cuộc cậu có ý thức là mình đang bị gì không hả? Nếu cậu không giải quyết được có thể nói với tôi mà.”
Ngọc Cảnh Anh lửa giận công tâm.
Anh ghét cảm giác này.
Dường như anh chẳng biết chút gì về Danh Hoài.
Lý do làm sao cậu bị thương cậu cũng không chịu chia sẻ.
Hành động đẩy anh ra liên tục khiến anh cảm thấy lạc lõng.
Rõ ràng anh đang rất cố gắng lại gần cậu.
Tại sao cậu lại làm như thế chứ.
Lâm Bối Bối thấy thằng bạn mình giận đến mức đỏ gay mặt mũi thì đứng lên can ngăn.
“Thôi nào, mày đừng giận.
Cậu ta còn đang bị thương mà.”
Nhưng Ngọc Cảnh Anh vốn nóng tính từ nhỏ không hề có dấu hiệu nguôi giận.
Thấy Danh Hoài chui vào trong chăn trốn tránh, anh liền chửi đổng mấy tiếng rồi tức tối bỏ đi ra ngoài.
Lâm Bối Bối vội vàng xách cặp chạy theo.
Trước khi đi cậu còn quay lại nhìn người trong chăn rồi tặc lưỡi một tiếng.
Học bá quá cứng đầu cứng cổ rồi.
Ít nhất nếu không yêu nhau vẫn có thể giúp nhau dưới tư cách bạn bè mà.
Cảnh Anh không giận mới là lạ đó.
Danh Hoài trùm kín chăn nhưng vẫn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Khi tiếng bước chân đã đi xa, cậu mới giở chăn ra, thở phào một hơi.
Cậu không muốn Ngọc Cảnh Anh dính vào chuyện này bởi cậu biết, đám côn đồ đó chín phần mười là do Ngọc Cảnh Thâm phái đến.
Lúc