“Cạn ly…”
Ngọc Cảnh Anh bưng ly bia đầy ắp cụng với ly bia của Danh Hoài.
Danh Hoài uống một hớp to, ánh mắt tò mò nhìn về phía người yêu mình.
Cậu tưởng anh chỉ thích đồ ngọt thôi, hoá ra bia cũng uống được sao.
“Khà… đã quá.
Hoá ra bia cũng không khó uống như anh nghĩ.”
Ngọc Cảnh Anh vừa uống vừa cảm thán.
Đây là lần đầu tiên anh uống bia.
Vốn dĩ định rủ người yêu mình uống trà sữa, chỉ là thứ đó trẻ con quá nên bị Lâm Bối Bối cười cho một trận, sau đó chỉ đến quán bia này.
Danh Hoài gắp một miếng mồi bỏ vào bát của anh.
Nếu không lát nữa A Anh lại say bí tỉ không biết trời trăng mây gió nào cả.
Người lần đầu uống bia thì hăng say lắm đây.
“Sao hôm nay anh lại muốn uống bia với em?”
Ngọc Cảnh Anh chỉ mới một chai thì hai má đã ửng đỏ lên hết.
Hơi men bốc lên cồn cào khiến anh có chút mơ hồ.
Nãy giờ vì quá vui nên anh chỉ uống thôi chứ không nói gì cả, báo hại Danh Hoài cực kì tò mò.
“A Hoài à, anh yêu em lắm.”
Lời tỏ tình bất ngờ của Ngọc Cảnh Anh làm Danh Hoài ngạc nhiên.
Không phải lần đầu tiên nghe, nhưng anh vẫn có cách khiến trái tim cậu phải loạn nhịp.
Gương mặt người đối diện ửng đỏ như quả táo, hai tay chống cằm, ánh mắt vì hơi men mà lờ mờ như sắc xuân.
Danh Hoài có thể thấy bản thân hiện hữu trong đó rất rõ ràng.
Tựa như cả thế giới của anh chỉ có cậu vậy.
Phát hiện đó khiến Danh Hoài kiềm lòng không được muốn hôn lên đôi môi đó.
Bất quá ở đây đông người, vẫn là không nên a.
“A Anh, anh say rồi a.”
“Không, anh chưa có say… anh mới uống có chút xíu à… chưa có say mà.”
Giọng của Ngọc Cảnh Anh trở nên lè nhè điển hình của mấy kẻ say nhưng vẫn rất mạnh mồm cho rằng mình tỉnh.
“A Hoài, hôm nay anh rất vui.”
“Vì sao cơ?”
Ngọc Cảnh Anh nghe cậu hỏi thì thẹn thùng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Dừng một chút anh mới đáp lời.
“Bởi vì anh đã đạt được một thành tựu mà bản thân cố gắng hết sức.
A Hoài, anh rất ngưỡng mộ em, đôi lúc cũng thấy tự ti vì học dở.
Nhưng bây giờ thì không như thế nữa rồi.”
Danh Hoài sững người.
A Anh lúc nào cũng tươi cười hớn hở nên cậu không biết hoá ra trong tâm can của anh vẫn có điểm mềm mạu như thế.
Anh tựa hồ rất áp lực, rất mệt moti.
Thế nhưng hôm nay anh đã có dũng khí để nói ra tất cả với cậu.
“Anh đã rất nỗ lực, nỗ lực rất nhiều.
Cho nên lúc biết điểm thi, anh đã rất vui.”
Những ngày tháng đắng khổ cuối cùng cũng hái được trái ngọt.
Danh Hoài nắm chặt lấy bàn tay của anh, mười ngón tay đan vào nhau.
“Em cũng yêu anh.
A Anh, cảm ơn anh vì đã cố gắng cho chuyện của chúng ta.
Sau này, chúng ta phải ở bên nhau xây dựng tương lai nhé.”
Ngọc Cảnh Anh gật đầu thật mạnh.
Anh bắt lấy bàn tay ấm nóng của cậu xoa xoa hai má bầu bĩnh của mình.
Hơi