Kim Taehyung dạo này bận rộn, thời gian ăn cơm còn không có chứ nói chi là thời gian trêu ghẹo ong bướm. Bởi vậy, nên chuyện tìm kiếm Jeon Jungkook giải tỏa càng không thể.
Nhưng đại ca không biết, còn tưởng hắn chán rồi. Mà thời gian gặp nhau của cả hai cũng không nhiều. Hóa ra lại nhanh như vậy.
Cả hai xa cách thế này, Jungkook mỗi ngày đều chờ điện thoại. Tiền đòi nợ mọi hôm chi tiêu rất tốt, nhưng nay lại đếm thiếu, đếm mãi cũng chẳng vào đầu. Cậu thở dài, cứ như vậy lại lượn lờ ra phố ăn chút gì đó.
Riêng Kim Taehyung vốn bị ba mẹ điều đến Mỹ để làm việc, còn chẳng rõ bao giờ mới về. Hắn không thích lắm, nhưng vẫn phải làm bởi vì ba mẹ muốn hắn để ý đến vị hôn phu nhỏ đang du học bên kia.
Vốn những gì Kim Taehyung miêu tả về gu người yêu, cậu ta đều giống y đúc. Mắt tròn, mũi cao và da trắng. Hiền lành, nhỏ nhắn. Song khi, giám đốc cảm thấy hắn không còn tẹo hứng thú nào, kiểu như cứ nhìn chằm chằm lại thấy người kia rất yếu ớt, cũng chẳng dám xắn tay áo cãi lại hắn. Làm việc rất đúng giờ, nhưng không hiểu ý hắn. Cứ như kiểu tình dục không được giải tỏa, Kim Taehyung bù đầu bù cổ vào công việc lại sinh tật.
Cáu bẳn, mặt mày lúc nào cũng treo cái vẻ khó chịu. Mai giám đốc bay chuyến vào buổi chiều tối, là đi mà chẳng biết khi nào quay lại. Hoặc là tiếp quản công ty ở bên đó, hoặc là kết hôn theo lời ba mẹ. Có điều hắn có chút vướng bận.
Giả dụ như Jeon Jungkook chẳng hạn?
Giám đốc không biết sau khi mình nói ra điều đó thì cậu sẽ nghĩ cái gì. Bởi vậy nên tối hôm nay, rất nhanh đã gọi điện nói muốn gặp mặt.
Kim Taehyung về nhà trễ, đại ca đã mặc áo tay dài, quần túi hộp đứng ở trước cửa để chờ đợi. Trông bộ dáng đã ốm hơn lúc trước, mặt mày xanh xao, bụng lúc nào cũng cồn cào đói nhưng ăn thì không được. Bệnh dạ dày tái phát, đại ca ăn bao nhiêu cũng sẽ nôn hết bấy nhiêu.
Lúc định ra về, Jungkook mới khựng lại vì thấy chiếc xe quen thuộc. Đại ca cười cười, lúng túng dùng tay áo che lại vết thương vì chuyện đòi nợ buổi sáng. Có điều lại quên rằng, Kim Taehyung chẳng bao giờ chịu để ý.
"Về trễ thế?"
"Tôi hơi nhiều việc, anh ăn tối chưa?" Kim Taehyung mở cửa xe, rất nhanh đã mở sẵn cho cậu. Dường như sau khi không gặp mặt vài hôm, cả cậu lẫn giám đốc cũng bắt đầu ngượng nghịu. Anh nói, tôi đáp. Anh im lặng, tôi cũng im lặng.
Jungkook thắc mắc nhưng vẫn lên xe, cậu cài dây an toàn. Sau đó ngơ ngẩn nghe hắn hỏi. "Muốn ăn gì?"
"Hợp ý cậu là được rồi." Jungkook đơn giản đáp, đối với cậu hiện tại. Chuyện ăn uống giống như hình phạt, dù không chê thức ăn nhưng vẫn nôn hết chúng ra. Jeon lo sợ điều đó, và còn thấy bồn chồn vì việc bản thân nhạy cảm với mùi hương.
Kim Taehyung đưa cậu đến một nhà hàng sang trọng, đối với đại ca hiện tại ngượng ngùng vô cùng. Nhìn xung quanh ai cũng lịch thiệp, giàu có. Riêng cậu lại trông chẳng khác nào giang hồ, áo quần chẳng giống ai, dưới chân còn đi giày cũ. Đứng bên cạnh hắn cũng phải lảng tránh xích xa một chốc, chỉ vì sợ Taehyung cảm thấy cả hai không xứng để sóng vai nhau.
"Anh sao thế? Đi sát vào." Kim Taehyung quay sang nhìn, sau đó vươn tay nắm lấy tay cậu. Rất