Mỗi người mang thai có những giai đoạn mà tính cách đột nhiên thay đổi, Jeon Jungkook bấy giờ mang bầu ở tháng thứ năm chính là kiểu người khó ở, khó chiều.
Cậu ghen tuông với nhiều thứ và lo sợ đến chuyện Kim Taehyung bỏ quên Jungkook ở nhà một mình. Việc xem tivi hay những bộ phim đã ảnh hưởng không nhỏ đến suy nghĩ của cậu. Jungkook biết bản thân lớn tuổi, đã ba mươi lại nhõng nhẽo đòi hỏi được yêu chiều. Bản thân cậu cũng rối ren không thôi.
Jungkook sợ chuyện mình không làm tốt "nghĩa vụ" của một người chồng, vì cậu không giỏi nấu ăn, hẳn ra thì chính là không biết. Jungkook dở tệ trong việc chiều lòng hắn, cậu không giúp Kim Taehyung trong khoản giường chiếu được. Hơn cả thế, bầu cưng chỉ khư khư quan tâm đến chuyện cậu muốn Kim Taehyung cưng nựng mình. Còn hắn tâm trạng như thế nào, căn bản Jungkook cũng không biết.
Ngày hôm đó Kim Taehyung đi làm về trễ, vì dịp gần cuối năm công việc ứ động sớm phải giải quyết cho bằng hết. Jungkook ở nhà dù biết hắn đang bận vẫn không thể thoát khỏi suy nghĩ nhảm nhí. Cậu sợ giám đốc trẻ tuổi, cái gì cũng khoẻ mạnh sẽ có thêm bồ nhí. Như một chuyện hiển nhiên, Jungkook lo lắng đến không ngủ được.
Mười giờ tối, Jeon Jungkook thoát khỏi mớ chăn gối. Cậu lạch bạch những bước chân đi đến bàn làm việc, bầu cưng bĩu môi nhìn hắn. Trong lòng có tủi thân, dù chỉ cách nhau chưa tới một căn phòng. Dù Kim Taehyung ngồi làm việc cậu cũng có thể nhìn rõ thì bầu cưng vẫn ghen.
"Sao anh không ngủ? Hay cục cưng của em đói rồi?" Kim Taehyung dừng việc đánh máy, hắn gỡ kính để nhìn Jungkook. Nhưng rồi đột nhiên phát hiện cục bông của mình thút thít không ngừng, chân còn chẳng chịu mang dép.
Jeon Jungkook như được tiếp thêm sức, nhìn giấy tờ trên bàn làm việc của Kim Taehyung mà lòng không khỏi nỗi giông bão. "Em không... không thương anh, sao em lại thức với công việc chứ?"
Giám đốc trẻ đẩy ghế ra, tay vừa đỡ lấy cục cưng của mình. Hắn vỗ vỗ trên tấm lưng đang run bần bật, chỉ kịp ngây ra. Kim Taehyung biết tính cách cậu thay đổi nhưng hắn vẫn còn bỡ ngỡ không thôi. Bầu cưng của hắn vốn dĩ chẳng phải người lớn, dù Jungkook có lớn tuổi hơn một chút thì trông đại ca vẫn là đứa trẻ cần được bảo bọc mà thôi.
"Em đi ngủ với anh nhé? Từ mai em sẽ không thức cùng công việc nữa, bầu cưng đừng khóc... em thương anh mà!" Kim Taehyung hôn lên cái má phúng phính dính đầy nước mắt, hắn vỗ vỗ tấm lưng của cục cưng. Để yên như vậy bế bổng Jungkook lên, đại ca mang thai tăng kí liên tục. Nhưng giám đốc thì không hề than vãn rằng Jungkook nặng quá, hắn yêu chiều người ta. Và dẫu Kim Taehyung có phải làm ra thể loại nhảm nhí gì, chỉ cần Jungkook vui vẻ thì hắn cảm thấy bản thân rất thành tựu.
"Anh không buồn ngủ... hay chúng ta, tâm sự một chút. Được không? Anh nhớ những cái ôm của em." Jungkook hít mũi, cậu ôm cổ Kim Taehyung. Thấy hắn không đẩy mình ra mà còn tránh xa công việc nên tâm trạng cũng lấy lại chút ít, đại ca nằm xuống giường cũng kéo hắn theo.
Kim Taehyung nghe lời cứ ôm ôm, hôn hôn cái bụng tròn vo. Ngửi ngửi một