Chỉ là đôi khi mọi thứ đến quá nhanh trong một ngày, Jungkook còn chưa bước ra khỏi cửa thì ở trước mặt đã là ba của mình. Ông có vẻ thoáng bất ngờ sau đó chỉ gật đầu như một lời chào cho có lệ. Cả hai lướt qua nhau như người xa lai, khoé mắt Jungkook khẽ giật hai cái. Cậu phụt cười, cảm giác hình như vì nhớ Kim Taehyung quá nên mắt cay xè.
Trong lòng có lỗi vô cùng, vì dường như cậu đang biện minh cho việc nhớ Kim Taehyung để rưng rưng nước mắt. Jungkook khịt mũi, cậu nhìn bụng tròn của mình.
"Về nhà thôi, tao cảm thấy chỗ này tẻ nhạt quá..."
"Đúng rồi đại ca, người ban nãy gặp ở cửa giống anh ghê! Nhìn không khác gì luôn." Khuyên Mày vô tư thắc mắc, vốn dĩ nó không biết người kia là ai. Chỉ là thuận miệng hỏi nhưng đến khi nói hết mới ngậm miệng mắng thầm, thôi rồi còn ai nữa đây. Bản thân tự nhiên xấu hổ cúi đầu, nó sắp sửa lên tiếng nói xin lỗi nhưng Jungkook ngắt lời.
"Ông ấy là ba tao đấy, kệ đi! Chắc ban nãy ba không nhận ra tao... bây giờ về sớm đi. Tao muốn gọi cho Taehyung."
Jeon Jungkook ngồi xe về nhà, buổi tối ngồi ở trên giường. Cậu im lặng nhìn điện thoại, thấy được mặt hắn thì vẫy vẫy tay. "Xin chào."
<Cục cưng ăn tối chưa? Bây giờ em mới xong việc, đói lắm đấy... muốn về thơm anh quá.>
Jungkook khúc khích cười, cậu hít thở liên tục vì bụng dưới vẫn âm ỉ cơn đau. Dường như từ sau khi đi vệ sinh xong thì hiện tại cậu đến cả cử động cũng khó chịu, bụng trương trướng, chân tê rần.
<Kể em nghe hôm nay anh làm gì đi?>
"Hôm nay mẹ gọi anh đến đón sinh nhật của em trai, anh nghe em ấy nói mẹ đốt hết hình của anh. Sau đó anh rất tủi thân, muốn về nhà ôm em vừa khóc vừa lau nước mũi... nhưng mà lúc ra cửa anh lại may mắn gặp cả ba nữa. Ông ấy hình như không nhận ra anh, bây giờ anh trông khác mà. Bụng bự lên, thay đổi nhiều quá nên ông ấy chỉ chào cho có lệ thôi. Bây giờ anh ở nhà, sắp ngủ rồi." Jungkook không giấu giếm hắn cảm xúc của mình, cậu buồn buồn kể. Sau đó mới gượng gạo nhoẻn miệng, chuyện đã xảy ra từ ban nãy rồi. Cũng không có gì đáng để nhắc lại, nên Jungkook cảm thấy nói ra với hắn sẽ nhẹ nhõm hơn.
"Bao giờ em về? Anh muốn được em dắt đi sinh, nôn lắm rồi..." Bầu khẽ vuốt vuốt khuôn mặt hắn qua màn hình, nhìn xem, Kim Taehyung chưa bao lâu không gặp mà trông hắn ốm đi rồi. Râu đã lún phún mọc dưới cằm, tiều tuỵ đi hẳn. Jungkook xót người yêu phải thức khuya làm việc nên không dám nói bây giờ bản thân bụng đau đến tay chân bủn rủn.
Jeon Jungkook thở ra, cậu bĩu môi. "Em không biết đâu, hôm nay hai đứa nhỏ này đạp mạnh lắm... làm anh toát cả mồ hôi."
<Em xin lỗi, bầu ráng đợi em thêm vài hôm... mà không! Tối nay em sẽ gắng làm hết rồi mai về với anh ngay, đừng tủi đấy... em ở đây nhớ anh nhiều cực kì, nhớ con nữa.>
Bầu gật gật đầu, cậu vẫy tay nói "tạm biệt" rồi nhanh chóng tắt máy. Jungkook rùng mình, cậu rướn người muốn đổi thành tư thế nằm nghiêng nhưng bụng