Kim Taehyung sợ hắn về trễ sẽ không ai chăm sóc cho người yêu, sau lần gặp mặt kia thì mẹ chưa từng nghe tình hình của Jungkook qua lời của hắn. Nếu biết thì cũng chỉ là gọi đến hỏi thì hắn mới trả lời, lần thứ hai nhìn thấy cậu là Jungkook vừa sinh em bé. Hai đứa nhỏ nằm ngủ ngoan vô cùng, Jeon Jungkook cũng như vậy. Mới đầu bà đương nhiên không thích cậu.
Jungkook ấp a ấp úng về vấn đề công việc làm bà nghi ngờ về mối quan hệ của cả hai, lại đánh giá tổng thể thì trông bạn Jeon cũng không phải kiểu người nom đàng hoàng. Tay cậu xăm kín, tuổi tác đương nhiên đã lớn. So với Kim Taehyung thì hắn xứng đáng yêu đương với người trẻ tuổi hơn.
Nhưng có vẻ bà cũng đã nhận ra cái sai của mình, Jeon Jungkook học hành vốn dĩ giỏi giang lại đột ngột nghỉ học, ba mẹ cậu ly hôn không lâu đều đã có gia đình mới. Jungkook bấy giờ làm việc vặt không kiếm được bao đồng, bởi thế nên mới chọn đi theo đám đòi nợ thuê.
Bà Kim rót nước ra ly, ngồi bên nôi nhìn hai nhóc nhỏ. Vẫn chưa đặt tên là bởi vì bà muốn theo sự quyết định của con trai và người thương của hắn. Chỉ rón rén chạm nhẹ vào cái bụng của hai đứa, trông thế nào cũng đều có nét của Taehyung. Môi nhỏ chúm chím, dưới khóe môi phá lệ hiện một nốt ruồi bé xíu, chóp mũi cũng có một chấm nhỏ.
Bà không quan trọng chuyện cháu trai hay cháu gái, Jungkook cũng đã sắp ba mươi mốt. Sinh được hai bé gái dễ thương, mềm mại thế này đã là quá đủ rồi. Đối với người đã trải qua chuyện sinh nở, bà biết Jungkook không những chỉ đau ở những tháng lớn, lúc sinh cũng chịu cực rất nhiều. Đừng nói đến chuyện đẻ xong sẽ không có chuyện gì, đôi khi có những thay đổi nhỏ lại làm người ta trở nên tự ti. Chỉ mong sao, đứa con trai vẫn còn non trẻ kia biết điều, biết chăm sóc con, phụ người ta nhiều thứ.
Đến cử chiều, bé nhỏ hơn có dấu hiệu đói bụng. Nằm ở trong nôi mà mếu máo, mắt tròn tròn ầng ậng nước, bé nhìn bà nội mà e e mấy tiếng. Sau đó thật sự mãnh liệt khóc toáng lên, rủ rê được cả bạn lớn, hai bạn cứ thay phiên nhau oe, oe. Chỉ là một bên không biết phải làm sao, bên thì lúng túng chỉ đạo mãi mới yên ổn.
"Cháu, cháu ôm em đi. Phải, ôm thế này... đừng, đừng nhấc ngược em lên." Bà Kim nhìn Khuyên Mày tay này tay kia luống cuống, bế bồng vật nhỏ trên tay mà như ôm một bịch đồ. Mới sinh, em cũng chưa cứng cáp. Nhìn thế nào cũng nên lo lắng một chốc.
"Nó vẫn khóc này bác, giờ sao đây?" Khuyên Mày vỗ vỗ mông em, nhìn cái gương mặt ướt sũng nước mắt này làm nó vẫn thấy hình như cô chị giống Taehyung hơn. Cứ trông như bản sao vậy, dẫu nó không ưa hắn thì bé này vẫn rất cưng nựng. Da hơi ửng đỏ, nhìn nhỏ nhỏ, xinh xinh.
Bà Kim cũng không biết phải làm sao, định bụng hỏi thử bác sĩ thì người ở trên giường quầy người muốn tỉnh dậy.
Jungkook nằm một chốc mới vươn tay sờ lên bụng, chỉ cảm thấy căng căng như hồi mới mang thai hai tháng. Cậu hít một hơi, vừa đưa mắt nhìn qua đã thấy trên tay mẹ Kim Taehyung một đứa, trên tay Khuyên Mày một đứa.
"Ôi?"
"Đại ca cho nó bú sữa đi, nó oe oe mạnh mẽ lắm đấy!" Khuyên Mày ôm em