Vốn dĩ Khương Điềm cũng chưa muốn về Tô gia với Tô Dĩ Nam, nhưng những gì xảy ra đêm nay thật sự đã doạ sợ cô rồi.
Nhưng vì không để Tô Dĩ Nam có cơ hội lăn lộn mình, Khương Điềm đã quả quyết ôm chăn gối đến phòng cho khách ngủ. Trước khi ngủ cô còn khoá trái cửa, xác định Tô Dĩ Nam không vào được mới yên tâm.
Trên gối đầu có mùi của Tô Dĩ Nam, Khương Điềm ôm vào trong ngực, ngửi được hương cỏ xanh quen thuộc mới an tâm đi vào giấc ngủ.
Nhưng sau khi Khương Điềm ngủ say, đột nhiên cửa sổ bị mở ra, Tô Dĩ Nam từ ngoài ban công nhảy vào.
Tô Dĩ Nam vội đi đến ôm Khương Điềm lên, sau đó mở khoá từ bên trong rồi ôm cô đến phòng ngủ chính.
Trước kia hắn đều ngủ một mình, nhưng từ sau khi Khương Điềm dọn tới đây thì hắn cũng không thể ngủ một mình được nữa.
Nhìn bộ dáng khi ngủ của Khương Điềm, hân cưng chiều nhéo nhéo má cô, sau đó mới cẩn thận đặt lên giường.
Gối ngủ vốn đã có mùi của Tô Dĩ Nam, cho nên khi được đặt xuống giường cô cũng không cảm thấy kì quái, hơn nữa còn theo thói quen rúc vào trong ngực hắn.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Khương Điềm bị ánh sáng chói mắt đánh thức.
Cô xoa xoa hai mắt nhập nhèm sau khi ngủ dậy. Trong nháy mắt lại trừng lớn.
"Sao em lại ở đây?"
Khương Điềm nhìn quanh bốn phía phát hiện đây là phòng ngủ chính. Mà Tô Dĩ Nam lại đang nằm ngủ ngay bên cạnh cô!!! Hai cái đùi của cô đè lên bụng của hắn, cẳng chân còn có thể cảm nhận được côn thịt của hắn đang cương lên một cách rất rõ ràng!!!
"Anh làm sao biết được? Đêm qua em sợ anh vào đánh lén nên còn khoá trái cửa còn gì?"
Trong mắt Tô Dĩ Nam xẹt qua một tia sáng, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy tung tích.
"Nhất định là anh cạy cửa rồi mang em về đây!"
"Vậy em đến xem cửa phòng cho khách đi, xem có dấu hiệu bị cạy không."
Tô Dĩ Nam gối hai