Sau khi kết thúc tiết học buổi chiều Khương Điềm lại đến quán cafe làm thêm, cô bạn Tiểu Miên làm cùng cũng đã xin nghỉ.
Tuy Tiểu Miên đã dọn đi nhưng cô cũng không dám ở lại kí túc xá. Đã có Tiểu Miên thứ nhất thì khẳng định cũng sẽ có Tiểu Miên thứ hai, Khương Điểm cảm thấy dù sao ở bên cạnh Tô Dĩ Nam vẫn là an toàn nhất.
Vậy mà Tô Dĩ Nam lại tới quán cafe vào ngay lúc này.
Đi theo hắn còn có hai nam sinh nữa, Tưởng Dương cùng Trương Thước vừa nhìn thấy Khương Điềm là chào ngay: "Chào chị dâu!"
Mặt Khương Điềm đỏ lên, cô vội vàng nói: "Các cậu đừng có gọi loạn, ở đây có rất nhiều người."
Trương Thước cười nói: "Tôi biết rồi chị dâu."
Khương Điềm: "..."
Cô chạy chậm đến cạnh Tô Dĩ Nam, đẩy nhẹ vai hắn: "Anh nhanh dẫn hai người bọn họ về đi!"
Kết quả Tô Dĩ Nam còn nhìn cô cười cười: "Ơ em lạ nhỉ? Bọn anh tới đây để tiêu tiền. Bây giờ lại có cả chuyện nhân viên đuổi khách nữa hả?"
"Đúng đó chị dâu. Cửa hàng bày trừ cafe ra còn có cơm Tây cao cấp. Bọn tôi còn chưa được ăn cơm chiều đâu đấy!" Trương Thước cũng cười nói.
Tô Dĩ Nam ném thực đơn đến trước mặt hai người kia: "Thích ăn gì thì gọi đi, hôm nay tao mời."
Trương Thước lập tức gọi đồ ăn. Sau khi thấy cậu ta gọi một đống đồ rồi còn chưa xong, Tô Dĩ Nam lại đau lòng nhìn Khương Điềm cầm bút viết đến mỏi tay.
Cho nên hắn nhét thực đơn vào tay của Khương Điềm, nói: "Lấy hết các món có trong thực đơn là được rồi."
Khương Điềm nhíu mày: "Ba người không ăn hết được đâu."
Tô Dĩ Nam cười: "Ăn không hết cũng có thể gói mang về mà."
Nghe Tô Dĩ Nam nói như vậy khiến cô cũng không phản bác