Trên tế đàn lâm vào cảnh
tĩnh lặng, mọi người đang kinh ngạc nhìn thân ảnh đang sừng sững đứng
đó, tuy linh lực của người đó đã suy yếu nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh
như thường, song nhãn sâu thẳm như hồ không đáy, người khác nhìn vào có
cảm giác thâm bất khả trắc Lúc này đây, chúng cường giả đối với nhân
loại thất phẩm chí tôn này nảy sinh kính nể Kính nể này xuất phát từ
thực lực cường đại của bản thân Bởi vì lúc mới bắt đầu, không ai cho
rằng Mục Trần giao chiến Bạch Minh mà có tí phần thắng nào. Cho nên khi
thấy Mục Trần khiêu khích Bạch Minh, tất cả đều nhìn với ánh mắt thương
hại Nhưng thực tế trước mắt đã nói cho bọn họ biết, không phải Mục Trần cuồng vọng ngu xuẩn, mà là bản thân có tư cách. Chỉ trách ánh mắt bọn
hắn quá vụng về, không nhìn thấu được mà thôi “Gia hỏa này, thật thâm
bất khả trắc a” Không khí tĩnh lặng trên tế đàn duy trì hồi lâu, rốt
cục có người không nhịn được thấp giọng than thở. Lấy thực lực thất phẩm chí tôn lại có thể ngang hàng cùng bát phẩm chí tôn, đồng thời còn đánh bại Bạch Minh – kẻ có chuẩn thánh vật. Trọng yếu nhất là gia hỏa Mục
Trần này còn có thần thông thuật Các thủ đoạn, con bài tẩy cỡ này làm
chúng cường giả đều minh bạch được vì sao Mục Trần đối mặt Bạch Minh lại không chút sợ hãi So với chúng cường giả đang rung động, than thở thì
cường giả Phượng hoàng tộc thần sắc cả đám đều ngốc trệ, đặc biệt là
Bạch Bân. Hắn nhìn thân thể cự hoàng tiên huyết đầy người, chật vật khôn cùng mà không dám tin vào sự thật trước mắt này Thiên chi kiêu tử của
hàn hoàng tộc lại thất bại như vậy sao? Hơn nữa dù xuất ra tất cả thủ
đoạn, lại bại trong tay một nhân loại mới thất phẩm chí tôn? Bên cạnh,
cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Xích Hồng Vũ đang há to, trên mặt đầy
vẻ “không thể tưởng tượng nổi”. Một hồi sau nàng sợ mình nhìn lầm bèn
dụi dụi mắt, cuối cùng thở một hơi lẩm bẩm “Bạch Minh dĩ nhiên thất
bại…” Nàng biết lần này Bạch Minh rơi vào tình cảnh như liễu trước gió
rồi, tình cảnh này có nhiều đội ngũ tận mắt chứng kiến. Ngày sau việc
này truyền đến băng hoàng tộc, sợ rằng danh tiếng Bạch Minh sẽ chịu đả
kích lớn, trưởng lão phượng hoàng tộc ai mà không cao ngạo chứ. Nếu biết Bạch Minh bại trận trong tay một nhân loại có thực lực mới thất phẩm
chí tôn sẽ hoàn toàn thất vọng, không chừng việc cung cấp tài nguyên tu
luyện sẽ hạn chế lại Như vậy tiền đồ ngày sau của Bạch Minh sẽ u ám hơn Lúc chúng cường giả đang khiếp sợ thì Cửu U nàng đã phục hồi tinh
thần, nàng nhìn linh lực toàn thân Mục Trần đang suy giảm, trong ánh mắt bọn Mặc Phong, nàng liền xông lên tháp tràng, xuất hiện bên cạnh Mục
Trần bảo hộ hắn Mục Trần lúc này đã tiêu hao quá lớn, nếu có ai nhân cơ hội này xuất thủ thì khó bảo toàn không vấn đề gì. Vì thế Cửu U bọn họ
phải ngăn chặn chuyện như thế nảy sinh Bất quá Cửu U nàng cẩn thận có
chút dư thừa, ánh mắt chúng cường giả nhìn Mục Trần mang ý kính nể và
ngưng trọng. Mặc dù lúc này linh lực của Mục Trần đã tiêu hao quá lớn,
mười phần không còn đủ ba phần nhưng khí thế điên cuồng dám xá thân
thành ma vẫn còn hiện hữu trước mắt nên bọn họ không dám động tâm tư.
Bọn họ sợ chọc giận Mục Trần, hắn nổi điên liều mạng kéo bọn họ cùng vào tử địa, lúc đó hối hận không kịp rồi Mục Trần liếc mắt nhìn bọn người
Cửu U, hắn thở dài một hơi. Không nói gì liền ngồi xuống đả tọa, điều
hòa linh lực đang chấn động trong nội thể, kỳ thực đối với việc thi
triển ra xá thân ma quyền chân chính làm trong lòng hắn có chút kinh
ngạc Trong khoảng thời gian trước tuy hàng ngày đều cảm ngộ sát ý thảm
liệt của xá thân ma quyền nhưng thủy chung không cách nào thi triển ra
uy lực của nó. Bất quá lúc cảm nhận được nguy cơ sinh tử từ công kích
cực mạnh của Bạch Minh, dưới uy hiếp sinh tử lại kích phát huyết tính
của Mục Trần. Vì thế hắn không né tránh mà trực tiếp ngênh đón, như vậy
mới phù hợp với khí thế của xá thân ma quyền, cuối cùng mới thành công
thi triển ra. “Không cầu sinh lộ, chỉ cầu tử lộ, tìm sinh cơ trong tử
địa sao” Mục Trần lẩm bẩm, trong lòng mừng rõ. Hắn biết, trải qua một
lần nên có lĩnh ngộ đối với xá thân ma quyền. sau này chỉ cần ma hợp thì dễ dàng thi triển rồi, không để bị dồn vào tuyện lộ như lần trước nữa
Thần thông thuật này không phải thần thuật tầm thường sánh được, chỉ
riêng khí thế cũng đủ làm địch nhân kinh hồn táng đảm, chấn nhiếp khí
phách kẻ địch rồi. Lúc Mục Trần đang lẳng lặng điều tiết linh lực thì
bọn người Bạch Bân từ trong kinh hãi cũng đã hồi phục tinh thần. Nhãn
thần sợ hãi nhìn về Mục Trần, sau đó vội vàng hướng về bên ngoài tế đàn
lao đi. Trong huyết hồ, Bạch Minh lần nữa hóa thành nhân hình, thân thể
xơ xác nằm trong huyết hồ, chật vật dị thường. Hai mắt đang nhắm nghiền, không biết là còn sống hay đã chết hiển nhiên là bị thương rất nặng
Bọn người Bạch Bân vội vàng lao tới ôm lấy thân thể Bạch Minh sau đó
quay lại tế đàn. Bọn hắn giờ đây không dám lại gần chỗ Mục Trần, tuy bọn hắn là tộc nhân phượng hoàng tộc, cao quý danh giá nhưng còn phải so
nắm đấm ai cứng hơn. Nếu không muốn rước nhục thì lúc này nên tận lực
không nên trêu chọc Mục Trần Về tinh huyết truyền thừa bất tử điểu, e
rằng bọn hắn hoàn toàn vô duyên với nó rồi Tuy bọn hắn người đông thế
mạnh, nếu tất cả cùng lên không chừng có thể tạo ra uy hiếp đối với Mục
Trần. Nhưng khi Bạch Bân nhìn qua đồng bọn, ai nấy đều tái nhợt mặt mày. Hắn minh bạch, mọi người đã bị Mục Trần làm kinh sợ, dù có xuất thủ
cũng vô dụng thôi Bọn hắn lúc này hoàn toàn bị Mục Trần áp đảo Lúc bọn người Bạch Bân đem Bạch Minh bị trọng thương về tế đàn, không ai để ý
đến đại địa bên ngoài. Nơi tiên huyết của Bạch Minh chảy ra thành huyết
hồ, giờ đang lẳng lặng thẩm thấu vào hắc ám đại địa, sau khi hấp thu cả
đại địa phảng phất tà dị âm trầm hơn trước Mục Trần điều tức ước chừng
mười chung đồng hồ, hai mắt đang khép hờ từ từ hé mở. Nguyên bản linh
lực suy giảm nay đã khôi phục nhiều,
trong đôi mắt đen nhánh đã ngưng tụ thần thái Mục Trần vung áo bào đứng dậy, lúc hắn đứng lên trên tế đàn
nhiều mục quang chúng nhân đang nhìn đến, thần sắc kính nể không đồng
đều Mục Trần nhìn xung quanh, trong lòng sáng tỏ. Trải qua một trận
chiến những cường giả đứng đây không ai dám khiêu khích hắn nữa. Nếu như không có gì ngoài ý muốn hắn có thể thuận lợi thông qua bất tử thạch
điêu lấy được tinh huyết truyền thừa Ánh mắt Mục Trần đột nhiên nhìn về hướng cường giả phượng hoàng tộc đang tụ tập. cả đám thấy hắn đều hiện
lên vẻ đề phòng nhưng không có vẻ quá sợ hãi Bất luận thế nào bọn hắn
cũng là tộc nhân phượng hoàng tộc, tuy chỉ là một phân chi nhưng vẫn có
kiêu ngạo của phượng hoàng. Tuy biết Mục Trần giờ có thực lực rất mạnh
nhưng bọn hắn cũng không lo lắng chuyện Mục Trần dám chém tận giết
tuyệt. Bạch Minh tranh đoạt thất bại, phượng hoàng tộc không vì thế mà
bất mãn với Mục Trần. Nhưng nếu tại đây Mục Trần dám giết bọn hắn, như
vậy đã chân chính đắc tội cả phượng hoàng tộc. Hậu quả này đừng nói là
Mục Trần, ngay cả Cửu U Tước tộc cũng không thể gánh nổi Dĩ nhiên đối
với điều này Mục Trần cũng đã rõ. Vì thế hắn cũng đến điểm là ngừng, chỉ là nhãn thần đạm mạc liếc đám người Bạch Bân, ý tứ cảnh cáo hiện lên
trong ánh mắt Cả đám người phượng hoàng tộc cũng chỉ có thể cắn răng
bấm bụng mà chịu, không dám có bất kỳ tranh chấp nào với Mục Trần. Mục
Trần thấy thế cũng lười cùng bọn hắn lãng phí thời gian, liền nhìn về
hai chiến trường khác. Cả hai nơi chiến đấu kịch liệt cũng dần dần hạ
màn Hai chiến trường, bất luận là Khổng linh của Cửu thải khổng tước
tộc hay Tông Thanh Phong của Côn bằng tộc, Lục Hậu của Thông thiên viên
tộc hay cường giả của Thiên thần hạc tộc tất cả đều là bát phẩm chí tôn
thứ thiệt. Cho nên tranh đấu giũa bọn họ, kịch liệt đến nỗi làm người
khác phải ghé mắt xem Bất quá tranh đấu giữa bọn họ lại thiếu đi huyết
tinh như tranh đấu giữa Mục Trần và Bạch Minh. Dĩ nhiên bọn họ có kiềm
chế, không như Mục Trần liều mạng, chẳng sợ sống chết. Cuối cùng ở hai
chiến trường, người thắng là Tông Thanh Phong của Côn bằng tộc và Lục
Hậu của Thông thiên viên tộc. Cả hai có chút ưu thế, thắng đối thủ một
chiêu, vì thế chiếm được thắng lợi Bất quá trong mắt Mục Trần, Khổng
Linh của Cửu thải khổng tước tộc không kém chút nào so với Tông Thanh
Phong của Côn bằng tộc. Mà Tông Thanh Phong có thể thủ thắng, dĩ nhiên
trong đó có một vài giao dịch ngầm. Nói cách khác, nếu không mà đấu đến
cùng thì người thắng không phải là Tông Thanh Phong rồi Bất quá đối với chuyện này Mục Trần cũng không có hứng thú tìm hiểu. hắn không có lòng
tham, mục tiêu chỉ là tinh huyết truyền thừa bất tử điểu thôi, cho nên
hai đạo tinh huyết truyền thừa còn lại ai đạt đượ hắn cũng không thèm để ý đến Sau khi hai chiến trường đã phân ra thắng bại, ánh mắt bọn họ
không hẹn mà cũng nhìn về Mục Trần. Cả bốn vị bát phầm chí tôn mục quang lóe động, một màn Mục Trần đánh bại Bạch Minh bọn họ cũng thấy rõ, cho
nên không kiềm nén được chấn động trong lòng Thực lực bọn họ với Bạch
Minh cũng sàn sàn như nhau, nếu đối lại là bọn họ, không phải sinh tử
chiến mà muốn thắng Bạch Minh là chuyện không thể Mà lúc này Mục Trần
có thể đánh bại đồng thời làm Bạch Minh trọng thương, như vậy Mục Trần
đối với bọn họ có thể giành chiến quả giống như nhau thôi. Vừa nghĩ đến việc này, bọn người Khổng Linh, Tông Thanh Phong thần sắc ngưng trọng.
Ánh mắt nhìn Mục Trần không có chút khinh thường mà thay vào đó là vẻ
kiêng kỵ đối với cường giả cùng cấp “Mục Trần thực lực bất phàm, lúc
trước tin tức Tông Đằng truyền lại chỉ nói hắn có thực lực chống lại
cường giả thất phẩm điên phong. Nhưng lúc này ngay cả bát phẩm chí tôn
cũng bại trong tay hắn, hắn tiến bộ quá thần tốc, như vậy cũng đủ rồi”
Tông Thanh Phong thâm ý nhìn Mục Trần, chuyện tình Tông Đằng trong lòng
cũng đã xóa sạch. Không vì Tông Đằng mà đắc tội với Mục Trần Đối thủ
như vậy không nên trêu chọc lung tung mới tốt Đối với suy nghĩ trong
lòng bọn họ, Mục Trần không quan tâm đến. Sau khi nhìn thấy giữa bọn họ
phân ra thắng bại Mục Trần liền quay đầu nhìn về hậu phương tháp tràng,
chỗ đó có vạn đạo thạch thê đi lên, nơi cuối có viễn cổ bất tử điêu đang huy động thùy vân chi dực (* thạch thê: bậc thang đá) Lúc này thạch
điêu của bất tử điểu tựa hồ phát ra quang mang huyền ảo, như kêu gọi
người thắng cuộc Mục Trần hít sâu một hơi, quay lại nhìn Cửu U nhẹ gật
đầu, sau đó thân hình khẽ động nhằm vào thạch điêu phóng đi Tinh huyết
truyền thừa bất tử điểu, gần trong gang tấc, nằm trong tầm tay.