Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời vừa lên Trần Phong đã hẹn Hạ Ức Mộng lên đỉnh núi , nơi hôm qua hai người gặp mặt.
Khi nàng nhìn thấy trong tay Trần Phong cầm một tờ giấy hôn ước , trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia không đành lòng.
Trần Phong thấy nàng từ đầu tới cuối không có ý định cầm lấy nó mà xé đi , hắn khẽ mĩm cười , ôn nhu bắt lấy cánh tay nàng nhẹ nhàng đặt vào.
-Cầm lấy đi , ngươi là một nữ tử thiện lương , tuy là như vậy ta cũng không giận ngươi , nếu được ta xin ngươi một cơ hội được theo đuổi ngươi , được chứ!.
Một tay bị Trần Phong cầm lấy , nàng theo bản năng muốn rút tay lại , nhưng nhìn thấy nụ cươi dịu dàng của hắn , cùng với độ ấm áp từ bàn tay , có chút không đành lòng nên thôi mặc hắn nắm.
Nhìn thấy Trần Phong vẫn mỉm cười ôn nhu như vậy ,Hạ Ức Mộng nội tâm không khỏi đau xót , khóe mắt hồng hồng rớt ra vài giọt nước mắt nghẹn ngào nói.
-Trần Phong xin lỗi , ta sẽ giữ lại nó và đồng ý cho ngươi một cơ hội.
Trần Phong mừng thầm trong lòng "quả nhiên là một nữ hài đơn thuần" hắn vẫn tươi cươi như trước , giống như một người ca ca nhà bên , nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt của nàng.
Trần Phong cũng cố trấn định , khi nhìn xem dung nhan hoàn mỹ kia , Trần Phong trong lòng gào to " nếu ngươi bỏ qua một nữ nhân như thế ngươi sống lại một lần còn có ý nghĩa gì , phải không từ thủ đoạn đoạt nàng tới tay.
Không sai , không chừa thủ đoạn nào , mặt dày lên không biết xấu hổ , Trần Phong buông bàn tay trắng mịn của nàng ra chém đinh chặt sắt nói
-Chuyện này không trách được ngươi , ai bảo địa vị của chúng ta khác biệt xa như vậy, dù không như vậy nếu hai ta không có tình cảm,mà đến với nhau thì cũng sẽ không hạnh phúc, bây giờ ta đã có một cơ hội để đuổi theo bước chân của ngươi , dù ngươi có bao nhiêu thiên tài theo đuổi , ta sẽ đập chết tất cả những con ruồi bên cạnh ngươi , đến lúc đó không ai có thể chia lìa chúng ta.
Hạ Ức Mộng nhìn thấy hắn quyết tâm , lời nói tự tin sắc bén nàng cũng cảm động lây , nhanh chóng mỉm cười như hoa nở đầu xuân , khuôn mặt ửng hồng ấp úng nói.
-Được , nhớ những gì ngươi nói , cơ hội ta chỉ cho một lần , nếu được đến lúc đó ta..ta sẽ gả cho ngươi.
-Mộng nhi ,ngươi cười thật đẹp , cứ như là Tiên Nữ trên chín tầng trời , khi ngươi cười Nhật Nguyệt cũng phải thất sắc , không gì có thể tả , hiện tai ngươi đã cho ta một cơ hội , nếu không làm được ta sống còn ý nghĩa gì.
Trần Phong nhìn ngắm Hạ Ức Mộng tươi cười mà mê mẩn , bắt đầu mặt dày tâng bốc
-Ngươi , gạt người ta nào có xinh đẹp như ngươi miêu tả chứ!
Nghe Trần Phong khen như vậy , nàng cố chống chế nhưng nội tâm như hoa nở , khuôn mặt hồng như sắp chảy ra nước.
-Không , không quá chút nào , ta chỉ ăn nói đúng sự thật mà thôi , ngươi là nữ nhân xinh đẹp nhất ta từng gặp , kể từ hôm nay trở đi ta đã có mục tiêu mới cho đời mình , đó là theo đuổi Ức Mộng tiên tử.
Nàng cũng bị Trần Phong vô sỉ , không có mặt mũi đánh bại , xấu hổ muốn chết không dám ở lâu , cầm tờ giấy hôn ước trong tay không đành lòng xé bỏ mà cẩn thận cất vào , nhanh chóng đạp không mà đi , còn không nỡ ngoảnh mặt lại dặn dò thêm một câu.
-Một tháng nữa , Cự Kiếm Môn sẽ mở chiêu thu đệ tử mới , nếu ngươi không muốn bỏ lỡ cơ hội thì hãy đến khảo thí , ta chờ ngươi..
-Một lời đã định , ta sẽ cố gắn một tháng sau ta sẽ đến Cự Kiếm Môn tìm ngươi , ngươi xinh đẹp , thiện lương như vậy đáng giá cho Trần Phong ta dùng tính mạng đi thủ hộ , bất quá trước khi có được ngươi , ta phải cố gắn tu luyện trở thành một cường giả mới có tư cách thủ hộ ngươi.
Trần Phong nhìn xem nàng rời đi mà hô to để thể hiện quyết tâm của mình , trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu , không ai có thể hoài nghi quyết tâm của hắn.
Hạ Ức Mộng nhìn xem Trần Phong khuôn mặt tươi cười , ánh mắt kiên định trong lòng một trận hoảng loạn , nàng cùng Trần Phong tuy giống nhau điểm xuất phát , nhưng từ khi vào môn phái đã thay đổi cuộc đời của hai người.
Nàng cảm động đến rơi nước mắt , thầm nghĩ " thật là khổ cho hắn" nhưng không nói ra một lời xoay người bay đi xa xa , nhanh chóng đã biến mất phía cuối chân trời.
Nhìn bóng lưng Hạ Ức Mộng biến mất , Trần Phong mừng rỡ trong lòng hận không thể cất tiếng cười to , tiếp theo sẽ đến Cự Kiếm Môn , bắt đầu kế hoạch tiếp theo chinh phục nàng.
Tối đến , Trần Phong bắt đầu tiến hành xử lý tên Trần Hạo rồi giải quyết mọi việc ở đây rồi rời đi thế tục giới , bắt đầu hành trình tìm kiếm lão bà của mình.
Dù sao tên Trần Hạo này cũng là chủ mưu giết hắn một mạng , thù này không báo sẽ cảm thấy thẹn với tên Trần Phong đã chết kia.
...Aaa....ưm...um..Đại...đại...công tử...Hạo...caca...ngươi thật cường hãn , làm chết nô tì đi...a...a...a
Trần Phong bắt đầu đi tới nơi ở của Trần Hạo thì nghe tiếng gọi dâm đãng của một nữ nhân , không cần nghĩ cũng biết bên trong phòng xảy ra chuyện gì.
-Kháo..tên này cũng khá lợi hại đây , có thể làm cho người ta kêu la lớn tiếng như vậy cũng không phải dạng vừa nha.
Trần Phong thì thầm một tiếng , nhẹ nhàng mở ra cửa sổ lợi dụng ánh trăng chiếu vào , hắn sử dụng Khinh Vân Tế Nguyệt ẩn hình mà đứng trước của sổ xem xuân cung sống.
Lúc này trên giường là hai thân ảnh trần truồng đang quấn lấy nhau , trong đó người nam chính là tên Trần Hạo kia , còn người nữ chắc là một nha hoàn trong phủ Trần gia.
Chỉ thấy nữ tử quỳ hai gối trên giường , hai tay chống phía trước , nhếch lên bờ mông cao cao , phía sau Trần Hạo sử dụng cây côn thịt của hắn dùng sức cắm mạnh vào hoa huyệt bé nhỏ của tiểu nha hoàn.
Trần Phong trong lòng thầm mắng , cây hàng của tên Trần Hạo chỉ bằng phân nữa của hắn , mà làm sao để cho người ta kêu la chết lên chết xuống như vậy.
Xem kĩ lại thì , nữ tử kia khuôn mặt có chút không vui , nhưng vẫn cố gắn phát ra những tiếng "ưm..aa" thảm thiết để thỏa mãn Trần Hạo.
-A...a...Đại công tử ... làm chết nô tì ...aa..Tiểu Thúy là của ngươi.. ngươi chơi thế nào đều được.
Nữ nhân kia vẫn cắn răng rên rĩ , Trần Hạo vỗ vỗ vào bờ mông trắng noãn của nàng nói.
-Ngươi nói xem , ta và Trần Phong ai xứng đáng làm gia chủ của Trần gia.
-...Ưmm..aa.. là là Công tử tên Trần Phong kia là thứ gì , ngài là chủ nhân tốt nhất trên đời , có thể đi theo Đại