Cả đám dắt tay nhau về Chu gia thôn, cả đám châu đầu ghé tai bàn bạc gì đó không biết,rồi Chu Trần hướng ánh mắt sang phía Trần Phong
-Trần đại ca mời ngươi làm chứng cho bọn ta, hôm nay ta cùng năm vị huynh đệ này kết thành bát bái chi giao.
Nghe vậy Trần Phong cũng hiếu kỳ ,nhìn ánh mắt khẩn cầu của Chu Trần, Trần Phong gật gật đầu.
Thấy Trần Phong gật đầu, Chu Trần mừng rỡ nói
-Được rồi, hôm nay có Trần đại ca làm chứng cho chúng ta, chúng ta kết thành bát bái chi giao, đồng sinh cộng tử, phúc nạn đồng đương.
-Được...
Năm người đồng thanh trả lời, sau đó, chạy đến bên cạnh Chu Trần, xếp thành hàng một, quỳ gối xuống đất ngữa mặt lên trời , lão đại Chu Trần nghiêm nghị hô.
-Thiên địa vi bằng, nhật nguyệt vi giám, hôm nay có Trần đại ca làm chứng, ta cùng Hà Minh , Trương Lương , Quan Ngọc , Tần Vũ , Chu Trịnh, năm vị huynh đệ kết thành bát bái chi giao, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, dù không sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng sẽ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Chu Trần cùng năm người còn lại, dưới sự chứng kiến của Trần Phong, kết thành bát bái chi giao.
Đối với tương lai của năm vị thiếu niên này, Trần Phong lúc này không hề hay biết, cũng không muốn đoán, bây giờ hắn có thể làm là đứng một bên quan sát, nhìn hoa nở hoa tàn, tháng tháng năm năm trôi qua một kiếp người, nhìn sáu thiếu niên này trưởng thành và biến hóa, hắn chỉ cần xem và cảm ngộ Chân Ý.
Sau khi kết bái chi giao ai về nhà nấy , còn Chu Trần thì đưa Trần Phong về nhà mình, phụ mẫu Chu Trần sau khi biết chuyện ở Tà Cốc thì không ngừng cảm ơn Trần Phong, nếu không có hắn có lẽ nhi tử mình đã mất mạng.
Trần Phong cũng ở lại Chu gia thôn , dựng một căn nhà gỗ nhỏ, mỗi ngày ngồi trên chiếc ghế trước cửa , quan sát những thôn dân ban ngày làm việc, ban đêm nghỉ ngơi, cuộc sống mặc dù khó khăn nhưng trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Ngày này qua ngày khác, Trần Phong ở lại Chu gia thôn, hắn nhìn thấy một sự thật kì dị, thôn dân mặc dù không biết trời cao đất dày, không biết tu luyện là gì , sống mơ mơ hồ hồ sống cuộc sống hết sức bình thường nhưng niềm vui lúc nào cũng ở bên họ, từ đó Trần Phong đã lĩnh ngộ thêm một tý Chân Ý Đại Đạo.
Thời gian thấm thoát thoi đưa ,một năm rồi lại một năm trôi qua, chớp mắt, Trần Phong đã sống trong Huyễn Cảnh được 5 năm, hiện giờ hắn đã phong ấn toàn bộ tu vi, râu tóc cũng theo người thường dài ra rất nhiều , nhưng hắn không có ý định cắt đi.
Hằng năm thổ phỉ nơi này đều đến đây thu nhập cống phẩm, ba năm trước, Chu gia thôn thu hoạch không tệ, sau khi trừ cống phẩm mỗi năm, lương thực còn lại đủ để thôn dân no đủ trong vòng một năm.
Nhưng, hai năm gần đây, khí hậu không tốt, năm ngoái đến một trận đại hạn, năm nay lại hồng thủy, Chu gia thôn thu hoạch giảm sút, nên số cống phẩm không đủ để thổ phỉ thu.
Đám thổ phỉ này là bọn cùng hung cực ác, chúng lập một doanh trại có tên là Hắc Ưng Trại nhân số cũng khá đông, nhưng nay cống phẩm nộp lên không đủ , bọn chúng lên tiếng dâng lên thiếu nữ từ 15-20 tuổi thì tương đương với một trăm cân lương thực mỗi người.
Những năm này , mọi biến hóa ở đây Trần Phong đều nhìn vào trong mắt , đối với hành động của Hắc Ưng Trại làm hắn rất phẫn nộ , nhưng hắn biết mình đang sống trong Huyễn Cảnh, nên không làm ra cử động gì.
Trần Phong đến Chu gia thôn , không chỉ lĩnh ngộ được tình bằng hữu , tình cảm chân ái của con người, niềm vui của thôn dân mà còn cả cả phẫn nộ, lẫn bi thương..
Một thôn trang gần năm trăm người lại run rẩy trước hơn ba mươi tên thổ phỉ Hắc Ưng Bang ,trong tay bọn họ đều cầm mã đao sáng loáng, dài bốn thước, hơn ba mươi thanh mã đao vung lên, làm người ta không khỏi hoa mắt chóng mặt, tâm sinh sợ hãi.
Tất cả thôn dân nộp xong cống phẩm mà vẫn còn thiếu hơn hai ngàn cân, cần phải giao nộp hơn hai mươi thiếu nữ từ 15 đến 25 tuổi cho Hắc Ưng Trại.
-Cô này... cô này... và cả cô này.
Tên đầu lĩnh Hắc Ưng Trại chỉ tay vào từng người thiếu nữ , làm họ run lẩy bẩy , đột nhiên, mắt tên cầm đầu sáng rực, vội vàng tiến lên trước, chỉ mã đao trong tay vào một thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh thanh niên tuấn dật.
Thanh niên tuấn dật này không ai khác chính là Trương Lương, người sáu năm trước cùng bọn Chu Trần kết thành bát bái chi giao, sáu năm trôi qua, Trương Lương đã thành một thanh niên 21 tuổi phi thường tuấn tú.
Thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh là muội muội của Trương Lương năm nay mới 14 tuổi, mà đã là mỹ nhân tuyệt sắc, từng đương cong hoàn mỹ hiển lộ ra hết , làm tên thủ lĩnh cầm đầu nhìn mà thèm chảy dãi.
-Đại nhân, nó vẫn chưa tròn 15 tuổi.
Phụ mẫu của Trương Lương nhất thời lao ra, quỳ xuống trước mặt tên thủ lĩnh Hắc Ưng Trại ôm chân hắn khóc lóc nói.
-Cút! - Không ngờ chỗ này vẫn còn một tuyệt sắc mỹ nhân, ha ha, lão tử muốn nàng.
Tên thủ lĩnh lạnh hừ một tiếng , đá cả hai nằm ngã ra đất , họ chỉ là phàm nhân yếu đuối , làm sao chống lại bọn ác ma sống trên núi thây biển máu.
Mấy tên thiếu niên đồng thời lao ra đứng chắn trước mặt thiếu nữ , họ không ai khác ngoài , Trương Lương , Chu Trần , Chu Trịnh , Hà Minh , Quan Ngọc cùng Tần Vũ , đã sáu năm trôi qua đám thiếu niên ngây ngô giờ đây cũng đã trưởng thành.
Trương Lương thường ngày bảo vệ muội muội của mình không nói làm gì, năm người còn lại trong lòng cũng rất nâng niu đóa hoa xinh đẹp này, xem như là người thân của mình đế đối đãi.
Hắc Ưng Trại thủ lĩnh cầm mã đao chỉ vào các thiếu nữ, sáu người đã cảm thấy rất phẫn nộ, cả đám đều là đôi mắt rừng rực lửa giận.
Tên thủ lĩnh thấy vậy cười gằn nói.
-Một đám tiểu tử không biết sống chết, để hôm nay ta cho các ngươi đi gặp Diêm Vương gia.
Tên thủ lĩnh Hắc Ưng Trại phẫn nộ quát , cầm đao xông lên định chém chết sáu tên tiểu tử không biết sống chết.
-Chết đi!
Chân vừa hắn vừa nhấc , trong tay mã đao sáng loáng liền bổ ra trước , Hà Minh là lớn nhất trong đám, hôm nay đã trở thành một cự hán cường tráng thân cao gần 2m, là dũng sĩ của Chu gia thôn, hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp như có thể đập đổ sơn hà.
Thủ lĩnh Hắc Ưng Trại tay cầm mã đao vẫn chưa bổ xuống, Hà Minh đã một quyền đánh ra, trúng cánh tay của tên thủ lĩnh, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay hắn nhất thời gãy gập, thanh đao cũng rơi xuống đất.
-A...AA đám khốn nạn ta muốn các ngươi chết!
Tên thủ lĩnh ôm chặt cánh tay, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Có người dám phản kháng Hắc Ưng Trại đã ngoài sức tưởng tưởng của mọi người, đồng thời thủ lĩnh Hắc Ưng Trại bị thương khiến chúng thổ phỉ đại nộ ,tiếng vó ngựa vang lên, mã đao trong tay vung sáng loáng, thúc ngựa lao vào sáu người.
Chu Trần nhìn cảnh này quát lớn một tiếng
-Các hương thân phụ lão vì yên bình của thôn trang chúng ta, xử lý đám cẩu tặc này.
Chỉ là, lời Chu Trần không nhận được quá nhiều hưởng ứng, dưới mã đao sáng loáng, các thôn dân ai cũng sợ run người, hai chân không ngừng run rẩy, chỉ có phụ mẫu sáu nhười thấy con mình nguy hiểm, nhất thời lao ra cùng một số