Chu Trần sinh ra và lớn lên ở Chu gia thôn, đương nhiên biết Hắc Ưng Trại cường đại, mấy chục trang thôn gần đó, mỗi năm đều bị Hắc Ưng Trại áp bức, nhưng không dám nổi giận cũng chẳng dám lên tiếng, cường đạo thu nạp cống phẩm bị giết, Chu gia thôn khẳng định sẽ bị Hắc Ưng Trại điên cuồng báo thù.
Chu Trần cùng Thành Chiến mặc dù dù dũng mãnh, nhưng chỉ là phàm nhân, dựa vào sức hai người đối kháng cả ngàn người của Hắc Ưng Trại khẳng định là không thể.
Chuyện này Chu Trần biết, muốn đối phó với Hắc Ung Trại không thể một mình chiến đấu, ánh mắt hắn dừng trên người chúng thôn dân nói
-Bất luận các người có động thủ hay không đều bị Hắc Ưng Trại coi như kẻ thù, chỉ có một con đường chết, chỉ có nghe theo sự sắp xếp của ta, cùng Hắc Ưng Trại huyết chiến đến cùng, mới có đường sống, các người cầu sinh hay cầu tử, các người tự mình lựa chọn!
Những lời Chu Trần nói, chúng thôn dân không phải không hiểu, thế nhưng muốn đối kháng với Hắc Ưng Trại thì họ vạn phần không dám, trong lòng họ vẫn còn một chút hi vọng: dù sao người không phải mình giết, chỉ cần mỗi năm mình cống nạp đầy đủ có lẽ sẽ không tìm mình gây chuyện.
Nam tử có thể chiến đầu vẫn còn hơn ba trăm người, nhưng chỉ có một trăm người bước đến phía sau Chu Trần, hơn hai trăm người còn lại trong lòng vẫn còn e sợ Hắc Ưng Trại, không dám phản kháng.
Chu Trần tiến lên phía trước, tóm lại một nam tử tráng kiện tuổi độ ba mươi.
-Tại sao ngươi lại lựa chọn cái chết?
Nam tử kia ngẩn đầu cao giọng nói.
-Cùng ngươi phản kháng Hắc Ưng Trại mới là đường chết, người của Hắc Ưng Trại không phải chúng ta giết, bọn họ cần chúng ta giao nộp cống phẩm, sẽ không giết chúng ta đâu, đi theo ngươi mới là tự sát.
Hai mắt Chu Trần híp thành một đường cong , nở một nụ cười tà ác, giọng nói trở nên âm trầm
-Hắc ƯngTrại không giết ngươi, nhưng ta sẽ giết ngươi.
Lời vừa dứt, đao quang lóe lên, đầu nam tử này tung lên, máu tươi như sóng triều từ trong cổ hắn trào ra, đôi mắt đầu lâu còn đầu kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Chu Trần sẽ hạ sát thủ.
Lại thêm một người bị Chu Trần giết, thôn dân còn lại sắc mặt đại biến, nhìn ChuTrần như nhìn quỷ đội lốt người.
-Lão đại, họ đều là người cùng thôn, không đi theo ta thì thôi, cớ gì phải cường hoành giết chết hắn.
Giọng nói Quan Ngọc vang lên từ phía sau, những người còn lại cũng gật đầu đồng ý , lúc trước lão già kia không biết điều giết là đáng , nhưng tên nam tử nọ chỉ cho thấy rõ lập trường của mình.
Họ mặc dù là thiếu niên huyết tính, nhưng không phải cuồng ma giết người, Chu Trần một lúc giết liền hai thôn dân, khiến mọi người sắc mặt không vui.
Chu Trần đối với lời nói của các huynh đệ không hề để vào tai, hắn quét mắt nhìn về phía thôn dân quát
-Đi theo ta phản kháng Hắc Ưng Trại, sống! Người sợ chết, chết!
Từ trong lời nói của Chu Trần, chúng thôn dân cảm nhận được nồng đậm sát cơ.
Từ dấu hiệu vừa rồi, nếu có bất kỳ người nào có can đảm không theo, Chu Trần chắc chắn sẽ không do dự chặt đầu người đó xuống làm gương, giết gà dọa khỉ
Tình nguyện cũng được, không tình nguyện cũng được, tất cả thôn dân đều bị sát ý của Chu Trần uy hiếp mà đi đến sau lưng hắn.
Trần Phong tâm tình cũng biến hóa , hiện tại hắn cũng không muốn tự mình hóa phàm để trải nghiệm nhân sinh trong Huyễn Cảnh , mà là đi theo họ dùng đôi mắt của mình để nhìn thế sự biến đổi, linh ngộ Chân Ý, nên hắn không có lý do gì bên cạnh đám người Chu Trần, nên hắn khôi phục Nguyên Anh viên mãn , đứng từ xa quan sát nhân sinh của bọn họ.
Những năm sống ở Chu gia thôn , Trần Phong sống cùng với phàm nhân ở đây , dạy các hài tử viết chữ , luyện công, quan hệ với sáu huynh đệ Chu Trần rất là thân thiết , bọn chúng xem Trần Phong như là một người thân, nhưng đây hầu như là một Huyễn Cảnh, tất cả phàm nhân đều không thể tu tiên , chỉ biết sử dụng, binh khí và vũ lực.
Dù không biết tự mình hóa phàm trải nghiệm , hay là dùng đôi mắt của mình để trải nghiệm có ảnh hưởng gì, nhưng hắn quyết định sẽ sống trong Huyễn Cảnh lâu nhất đến khi không còn lĩnh ngộ được những gì mà phàm nhân có nữa, đến lúc đó hắn là Hóa Thần Kỳ mạnh nhất Thiên Nguyên Đại Lục.
Từ đó Chu Trần vạch ra kế hoạch tác chiến ,dẫn theo thôn dân chuẩn bị binh khí, giết lên Hắc Ưng Trại, ngày đâu tiên diễn ra chiến đấu, sau huynh đệ Chu Trần và Chu gia thôn giết gần 400 tên thổ phỉ lăm tên địch, tử thương chỉ hơn mười người.
Đến ngày thứ hai, trận chiến này đã truyền khắp các thôn trang phụ cận tên Chu Trần nhất thời vang dội, khắp cả dãy sơn mạch phía Tây.
Chu Trần vung tay hô hào muốn diệt trừ Hắc Ưng Trại, chỉ trong một ngày số thôn dân đến tụ tập đã vượt hơn hai ngàn, cộng thêm người vốn có trong Chu gia thôn thì binh lực của Chu Trần đã hơn hai ngàn sáu trăm người.
Vài ngày tiếp theo , thổ phỉ của Hắc Ưng Trại dường như bị tiêu diệt gần hết , chỉ còn lại có chừng trăm người đầu hàng quy thuận , từ đó Hắc Ưng Trại xóa tên.
Chu Trần hợp nhất hơn trăm thổ phỉ của Hắc Ưng Trại thì binh lực dưới trướng đã có hơn ba ngànngười, thực lực lại một