"Bịch" một tiếng, đóa hoa mẫu đơn màu tím ban nãy còn vô cùng hòa hợp nay đã rơi xuống bậc thềm, lăn vài vòng khiến nó thoáng chốc dính đầy bụi đất.
Nghiêm ma ma nhanh tay lẹ mắt xông đến đỡ Lưu Ly đứng dậy, chỉ thấy nàng tóc tai rối loạn, thái dương hình như đập vào cạnh bàn sưng đỏ lên, vốn cả người đã đầy mực rồi, giờ còn dính thêm bụi đất, đúng là chật vật đến không nói nên lời.
San Hô hơi ngẩn người, lúc Lưu Ly đi ngang qua mặt nàng ta, nàng ta đưa chân ra chẳng qua là theo bản năng, thế nhưng mấy năm nay Lưu Ly chưa từng ngã một cách thê thảm như thế này, nàng ta vốn dĩ phải vui mới đúng chứ, nhưng mà đối diện với ánh mắt như muốn giết người của bà cô, trong lòng nàng ta lại thấy sợ hãi, lúng túng đưa tay ra muốn đỡ, Lưu Ly đã được Nghiêm ma ma dìu rời khỏi đình.
Khố Địch thị thật sự rất muốn đỡ trán than trời, nhưng đối diện với ánh mắt của bảy tám người hoặc đang vui sướng trên nổi đau của người khác, hoặc đang ngây ngốc đứng đó, lại giương mắt nhìn thấy mấy bóng người bên lầu các đối diện đang chỉ chỉ trỏ trỏ, bà ta liền biết mọi việc đã không thể cứu vãn, chỉ đành quát một tỳ nữ, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau thu dọn cho ta!"
Hách Thất nương chậm chạp tiến lại gần, cười nói với Khố Địch thị, "Chị không đi xem cháu gái mình thế nào à?"
Khố Địch thị cười gượng nhìn lại bà ta, lạnh nhạt nói, "Không dám phiền A Hách cô quan tâm," rồi ngẩng đầu nhìn quanh, lại than thở, "xem ra hội thi hoa hôm nay, Vệ cô nương xếp đầu rồi."
Nụ cười trên mặt Hách Thất nương nhất thời cứng lại.
Trên lầu các cách đó không xa, Bùi Viêm sắc mặt trầm xuống, Trình Vụ Đĩnh lắc đầu than rằng, "Quả thật là minh thương thì dễ tránh, còn ám tiễn thì khó phòng mà, thảo nào mà thánh nhân thường nói nữ tử và tiểu nhân đều khó nuôi!"
Lạc Tân Vương vì nghe thấy dưới đình có tiếng hét nên mới chạy đến cửa sổ nhìn thử, thì thấy mỹ nhân ban nãy mình còn muốn làm thơ vịnh đã biến thành người đất, lại không biết được nội tình thế nào, vội hỏi, "Lời của anh Trình là có ý gì?"
Trình Vụ Đĩnh cười bảo, "Trình tôi cũng luyện được chút nhãn lực, nếu tôi không nhìn lầm, mực kia là do tỳ nữ nọ cố tình làm đổ vào người nàng ấy, còn bị ngã là do cô gái cài mẫu đơn màu hồng kia ngáng chân."
Lạc Tân Vương không biết lý do thực sự của hội thi hoa lần này, tò mò hỏi, "Sao lại như vậy? Họ đâu có thù oán gì với nhau?"
Trình Vụ Đĩnh đã có tính toán trong lòng, chỉ cười nhìn Bùi Viêm mà không nói, sắc mặt Bùi Viêm lại càng trầm trọng hơn, quay đầu ngồi xuống uống một ngụm rượu sắc mặt mới dần hòa hoãn, rồi cùng với mấy người Trình Vụ Đĩnh và Lạc Tân Vương bàn luận việc làm thơ.
Qua một lúc, trong lòng hắn vẫn có chút bất an, thừa lúc không ai đề ý chạy ra ngoài.
Lúc này Lưu Ly đã vào phòng của Khố Địch thị thay y phục, rửa lại mặt mũi, chải tóc, chỗ bị xước trên trán cũng dùng tóc mái miễn cưỡng che đi.
Nghiêm ma ma bình tĩnh quan sát nửa ngày mới gật gật đầu, "Khi cô Cả trở lại phải nhớ cẩn thận một chút." Lưu Ly cười khổ nói, "Còn có thể trở lại sao? Lưu Ly thật không còn mặt mũi nào quay lại đó nữa!" Nghiêm ma ma lạnh nhạt nói, "Cô Cả cứ nghe theo sự sắp xếp của phu nhân là được!"
Lưu Ly đành gật đầu, lúc cùng Nghiêm ma ma quay trở về đình, bước chân khập khiễng, đôi chân mày của Nghiêm ma ma càng nhíu chặt hơn.
Rời khỏi viện, đi về phía Nam một lúc chính là bờ hồ, Lưu Ly càng đi càng khó coi, vừa đúng lúc đi ngang qua một bụi cây sum xuê, Nghiêm ma ma muốn để Lưu Ly nghỉ một lát, bà ta đi hỏi ý kiến của Khố Địch thị trước, nào ngờ lại nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đang cúi đầu tựa như ngắm nhìn bụi hoa thược được mới nở, nghe thấy tiếng động hắn ta mới xoay người lại, thần sắc nghiêm trọng nhìn hai người họ, Nghiêm ma ma hốt hoảng vội vã tươi cười nói, "Cậu Hai"
Lưu Ly giật mình, bỗng nhiên nhận ra người kia mình cũng từng gặp hôm ở Từ Ân tự, còn nhớ lúc đó hắn nghiêm khắc trách móc Bùi Như Trác "Sao phải chấp nhất với hạng hồ cơ", lại nghe thấy Nghiêm ma ma bên cạnh mình gọi một tiếng "Cậu Hai", nàng lại càng hồi hộp.
Thực ra ban nãy Bùi Viêm đã thấy Lưu Ly từng bước khập khiễng đi qua nhìn rất khó chịu, trong lòng không được vui, lúc này lại thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, không biết vì sao lại cảm thấy hơi hơi thú vị, nhưng vẫn sa sầm mặt tiến lên vài bước, nói với Nghiêm ma ma, "Đây là khách được mời đến hôm nay à? Nếu đã bị thương, sao không cho người đưa về đi?"
Nghiêm ma ma cứng họng, thực sự không ngờ rằng cậu Hai thường ngày không hỏi đến việc trong nhà này sao hôm nay đột nhiên lại đi chú ý đến chuyện cỏn con này chứ.
Bùi Viêm sắc mặt càng lạnh, nhàn nhạt nói, "Sao còn không đi chuẩn bị xe!"
Hắn bẩm sinh tính tình trầm mặc kiệm lời, từ xưa đến nay nói một là một hai là hai, Nghiêm ma ma không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ nói, "Lão nô đi ngay." Rồi lại nói với Lưu Ly, "Cô Cả chờ một lát, lão nô đi gọi người đến dìu cô.", rồi xoay người chạy mất.
Nhìn theo bóng lưng của Nghiêm ma ma, rồi lại nhìn gương mặt nghiêm nghị của Bùi Nhị lang này, Lưu Ly chỉ cảm thấy với trí tuệ này của nàng chắc hôm nay không đủ dùng rồi, lòng đang thấp thỏm, không biết lúc này giữa việc làm bộ làm tịch nói tiếng cám ơn Cậu Hai và lùi về sau một bước tỏ vẻ cảnh giác thì cái nào mang lại hiệu quả hơn...!thì nghe thấy vị Bùi Nhị lang này đã trầm giọng nói, "Chuyện hôm nay Bùi tôi thật có lỗi."
Lưu Ly mở to hai mắt, nghi ngờ có phải lúc nãy mình giả vờ bị ngã diễn quá sức rồi chăng, mà giờ đây đầu óc không bình thường nên nghe nhầm: khó khăn lắm nàng mới làm ra được bộ dạng khiến thiên hạ chê cười này nha, hắn lại đi xin lỗi cái khỉ gì? Chẳng lẽ nào...!hắn cho rằng là hắn hại nàng bị người ta ám hại?
Lúc này Bùi Viêm đứng cách nàng không quá hai bước chân, thấy đôi mắt màu mâu trong veo đang ngơ ngẩn nhìn mình, ánh mắt trước tiên là có chút hoang mang, sau đó biến thành cảnh giác, một cơn gió nhẹ thổi qua để lộ vầng trán bị xước với vết xước rất nổi bật, hắn cảm thấy lồng ngực căng ra, bất giác thu lại ánh mắt, thấp giọng nói một câu, "Bùi tôi cáo từ", rồi nhanh chóng chạy đi.
Lưu Ly quay đầu nhìn theo bóng lưng đang gấp gáp rời khỏi của hắn ở cuối đường, nheo nheo mắt ------ Đây là tình hình gì vậy?
Không bao lâu sau, hai tỳ nữ đã chạy đến chỗ nàng, nhìn thấy Lưu Ly liền thở phào, rồi lại nhìn nàng một lượt mới tiến lên một phải một trái dìu lấy Lưu Ly, cười nói, "Phu nhân sai nô tỳ đến dìu cô Cả lên xe, nói là không cần phải cáo từ, mấy ngày nữa sẽ đến thăm cô." Nói rồi dìu nàng đi ra ngoài, vết thương trên chân Lưu Ly vốn dĩ có bảy tám phần là giả vờ, lúc này bị dìu đỡ đi cả một đoạn đường, thực sự không cần phải giả bộ nữa rồi.
Không bao lâu đã đến được trước cửa, xe ngựa lúc sáng đón nàng đã dừng ở đó, Nghiêm ma ma đứng bên cạnh vội rảo bước đón lấy nàng, tự tay đỡ nàng