Bùi Cửu vẫn mặc chiếc áo choàng dài màu xanh thanh tân, vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm như cũ, lúc Lưu Ly bước vào phòng đã thấy y khoanh tay đứng trước thư án, lúc gật đầu chào ánh mắt dừng lại một chút ở trán nàng.
Lúc này Lưu Ly trong lòng rối bời, mỉm cười lấy lệ với y rồi vào thẳng vấn đề, "Phiền Bùi công tử đợi lâu, dám hỏi có việc gì cần chỉ giáo?"
Bùi Cửu không nói tiếng nào, chỉ liếc nhìn Tiểu Đàn đang theo hầu phía sau nàng, ánh mắt vô cùng bình thản, nhưng đến Lưu Ly cũng cảm thấy rùng mình, quay đầu nhìn một cái, Tiểu Đàn vội vàng cúi đầu lui ra ngoài.
Yên tĩnh thêm một lúc, Bùi Cửu mới mở miệng nói,"Bùi tôi chỉ muốn báo với Khố Địch Đại nương rằng, Hà Đông Công Thế tử Bùi Như Trác vẫn luôn muốn tìm cô."
Chính là tên công tử ăn chơi trác táng đó! Trong đầu Lưu Ly lập tức hiện ra khuôn mặt kiêu ngạo tự cho mình là đúng ấy, hắn ta vẫn luôn muốn tìm nàng? Hắn muốn gì chứ? Rồi lại nghe Bùi Cửu nói tiếp,"Chuyện ở Từ Ân Tự hôm đó đã bị truyền ra ngoài, Bùi Như Trác tính tình kiêu ngạo, không dễ dàng bỏ qua việc này đâu."
Lưu Ly chau mày nói, "Vậy hắn muốn thế nào!"
Bùi Cửu bình thản bảo, "Đương nhiên là tìm cô, nạp cô làm thiếp, có như vậy thì từ một câu chuyện cười sẽ biến thành một câu chuyện phong lưu được người người ca tụng."
Dù cho Lưu Ly đang vô cùng buồn chán cũng phải trợn mắt há mồm----- Đây là cái logic khỉ gió gì vậy? Thằng nhóc Bùi Như Trác này bị lừa đá hả? Rõ ràng là hắn ta sinh sự trước, cứ cho là nàng có đáp trả lại chút chút, vậy thì cũng có liên quan gì đến chuyện cười hay nạp thiếp đâu chứ?
Đột nhiên Bùi Cửu lên tiếng hỏi,"Tử Long...Bùi Nhị lang chuẩn bị khi nào thì mang sính lễ đến?"
Lưu Ly ngẩn người nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu sao hắn lại lôi chuyện này ra nói, buộc miệng bảo, "Nói là hai ba ngày nữa." Rồi lập tức giật mình tỉnh lại, "Sao ngài lại biết?"
Bùi Cửu không trả lời, chỉ nhắm hờ mắt lạnh nhạt nói, "Không biết Khố Địch Đại nương có phải đã từng gặp Tử Long rồi không, huynh ấy tính tình thận trọng, là một chính nhân quân tử hiếm có.
Nếu như cô không ngại, hãy mời phụ mẫu quý thân nhanh chóng quyết định việc này, tránh đêm dài lắm mộng."
Lưu Ly kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy Bùi Cửu đang yên lặng nhìn bức bình phong ngăn cách giữa nhã phòng và phòng vẽ, nàng lập tức hiểu ra: chắc chắn hôm đó Bùi Cửu đã nghe được lời mình nói với bà cô, hơn nữa còn biết rõ cậu Hai mà bà cô nàng nhắc đến chính là người nàng từng gặp hôm ở Từ Ân Tự....!đúng vậy, hắn không có nghĩa vụ phải nói với nàng mấy chuyện này,nhưng bây giờ hắn nói mấy lời này là có ý gì? Nàng thực sự không muốn làm thiếp của tên công tử ăn chơi trác táng này đâu, nhưng cũng không muốn làm quý thiếp của một chính nhân quân tử! Chẳng lẽ đối với mấy người họ Bùi này, làm thiếp của một ai đó là việc rất vinh hạnh hay sao? Cơn giận bốc lên khiến giọng nóicủa nàng trở nên sắc bén, "Nếu như ta không muốn?"
Bùi Cửu trầm mặc một lúc, sắc mặt không chút thay đổi, "Nếu vậy, hai ba ngày nữa Bùi Như Trác sẽ đưa người mai mối đến."
Lưu Ly cảm thấy tiếng sấm vang lên bên tai kéo dài không ngớt, từng câu từng chữ không nặng không nhẹ của Bùi Cửu nói ra đủ khiến nàng bị cháy đến ngoài khét trong sống...!Cuối cùng không nhịn được nữanàng hỏi, "Rốt cuộc ngài muốn nói cái gì? Bùi Như Trác làm sao biết ta đang ở đâu, làm sao ngài biết hắn ta sẽ đưa người mai mối đến?"
Bùi Cửu nhướng mày, ánh mắt trấn tĩnh nhìn Lưu Ly, "Bởi vì tôi sẽ nói cho hắn biết."
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mấy ngày nay tâm trạng An Tĩnh Trí không được tốt.
Giờ ngọ hôm đó, lúc ông đang kiểm tra ghi chép sổ sách tại phường thêu Minh Tâm ở Duyên Khang Phường như thường lệ thì bị nô tỳ bên cạnh vợ tên là Minh Châu vội vàng gọi về nhà, tâm trạng từ đó càng lúc càng xấu.
Minh Châu đi bên cạnh âm thầm quan sát An Tĩnh Trí, trong lòng lo lắng: có bà mai, lại còn là quan mai, tìm đến cầu thân với cô Cả, đây không phải là việc tốt hay sao? Sao phu nhân nhà mình lại nhảy dựng lên như lửa cháy đến chân mày bảo mình đi tìm lão gia về chứ? Mà sao lão gia cũng có sắc mặt này? Nàng hầu hạ bên cạnh phu nhân cũng nhiều năm rồi, chưa từng nhìn thấy bà thất lễ như thế....!Lại nghe An Tĩnh Trí hỏi, "Ngươi nghe rõ ràng chứ, quả thật là quan mai họ Bùi mời tới? Phu nhân còn nói gì nữa không?"
Minh Châu vội vàng gật đầu, "Quan mai đó là do nô tỳ mời vào, lúc thông báo có nói rất rõ ràng là nhà họ Bùi mời đến.
Phu nhân sai nô tỳ đi pha trà, chỉ là không biết vì sao lúc nô tỳ quay lại, sắc mặt phu nhân lo lắng, bảo nô tỳ nhanh chóng đi tìm lão gia trở về, cũng không có nói là vì sao."
An Tĩnh Trí nhíu chặt mày.
Nghĩ lại thì, từ ngày bà cô của Lưu Ly đắc ý đến nhà báo tin mừng thì trong lòng ông đã nén ngọn lửa giận.
Trước đây dù ông cũng từng cho rằng hôn sự của Lưu Ly rất khó thu xếp, nhưng vẫn còn thời gian hai năm để từ từ tính toán, chẳng ngờ nhanh như vậy đã bị người ta ép đi làm thiếp! Đáng thương đứa trẻ này mấy ngày nay vẫn đến tiệm in làm việc...!Thế nhưng, đó là nhà họ Bùi, là danh môn thế gia, Đại Đường lập quốc mấy chục năm nay đã có rất nhiều tướng quân công thần xuất thân từ đó, trên dưới triều đình không có chỗ nào là không có gia tộc họ Bùi, nếu đem ra so sánh, nhà họ An của ông chỉ như một con muỗi bé xíu mà thôi, cho dù thế nào cũng không dám lên tiếng ngăn cản---- hiểu được điểm này càng khiến ông vô cùng buồn bực.
Chỉ là hôm nay xảy ra việc gì thế này? Nhà họ Bùi cho người mai mối đến cũng đâu có gì lạ, lạ là sao lại tìm đến nhà mình, phu nhân lo lắng chuyện gì?
Chẳng mấy chốc đã đến trước cổng nhà họ An, cửa chính đã mở sẵn từ lâu, Tiểu Đàn đứng trước cửa cúi đầu chờ, nhìn thấy An Tĩnh Trí và Minh Châu liền vỗ ngực thở phào, thấp giọng hấp tấp nói, "Lão gia trở về rồi!" Nói rồi ra hiệu với Minh Châu bằng ánh mắt.
An Tĩnh Trí kinh ngạc liếc Tiểu Đàn---- quan mai tìm đến được nhà mình đã lạ rồi, kỳ lạ hơn nữa là, hai tỳ nữ này cũng xem như sành sỏi việc đời, sao lại có bộ dạng hấp tấp vội vàng như vậy? Ông thầm kinh ngạc, bước chân cũng nhanh hơn.
Lúc vào đến phòng chính, ông chỉ thấy một quan mai mặc áo váy màu xanh thần sắc không nhẫn nại đang ngồi ở tháp phía Tây, mắt vừa nhìn qua, hai chân mày của bà ta trễ xuống đến tận đôi