"Là cô Cả bảo ngươi đến đây?" An Tĩnh Trí trợn mắt nhìn Minh Châu, dường như không dám tin vào tai mình.
Minh Châu gật đầu, "Ngay lúc nô tỳ vừa cùng lão gia trở về, Tiểu Đàn gọi nô tỳ đến phòng của cô Cả, cô Cả nói là, cô ấy nghe tin Thế tử Hà Đông Công muốn nạp cô ấy làm thiếp, nghĩ rằng lão gia sẽ dẫn người đến nhà Khố Địch, nên bảo Tiểu Đàn đi dặn dò phu xe chuẩn bị chậm một chút, rồi lại bảo nô tỳ đến đây đưa thư, xin cha của cô ấy từ chối nói rằng không có nhà, qua được ngày hôm nay rồi tính.
Cô Cả nói, phủ Hà Đông Công thế lớn, chuyện bên phủ Đô Úy lại chưa định, nếu như từ chối thẳng thừng phủ Hà Đông Công, chuyện bên phủ Đô Úy lại không thành, chỉ e họ sẽ nghĩ chúng ta mượn việc thoái thác, vậy là đắc tội lớn; còn nếu như đồng ý, thì làm sao ăn nói với cô ruột và phủ Đô Úy? Xin lão gia cứ an tâm, nhà Khố Địch đã cho người báo cho cô ruột của cô Cả rồi.
Cô Cả nói, việc này là do cô ấy mà ra, cô ấy tự có tính toán, tuyệt đối không liên lụy đến họ An."
An Tĩnh Trí và Thạch thị nhìn nhau, cùng thở phảo một hơi rồi vội vàng hỏi, "Thế cô Cả có tính toán gì."
Minh Châu lắc đầu thưa, "Nô tỳ cũng không rõ, cô Cả chỉ sai nô tỳ đi báo với cha cô ấy rằng ngày mai phủ Hà Đông Công hoặc phủ Đô Úy chắc chắn sẽ có một bên chịu nhượng bộ, còn nếu như không, lỡ như hứa với một bên, e rằng ngày tháng sau này sẽ khó sống.
Nếu thực sự đến nước phải chọn lựa, tự cô Cả sẽ có cách để tránh hậu họa về sau."
An Tĩnh Trí gật đầu không nói.
Chỗ khó xử trong chuyện này ông ta đã nghĩ đến từ lâu rồi, nếu không cũng sẽ chẳng vội vã dắt người qua đây, nhanh chóng thoái thác mọi sự.
Chẳng qua một tiểu cô nương như Lưu Ly có thể có cách gì chứ? Ông vừa nghĩ ngợi vừa bước vào phòng chính nhà Khố Địch, vào đến nơi, Khố Địch Diên Trung đã lao đến gấp gáp hỏi: "Anh Tư, anh có biết chuyện hôm nay là thế nào không? Tôi đã cho người đi hỏi bên bà cô nó rồi, cũng không biết ra sao nữa!"
An Tĩnh Trí thấy ông ta sắc mặt trắng bệch, hơi nhíu mày, "Vậy ông định tính làm sao?"
Khố Địch Diên Trung thở dài thường thượt: "Đến nước này còn tính toán gì nữa, may mà Lưu Ly cho người đưa thư đến nên hôm nay cũng xem như thoát được một ải, chỉ mong bên cô nó mau mau cho người đến ấn định việc này, lập tức mang Lưu Ly qua đó thế là xong!"
An Tĩnh Trí thầm than xui xẻo, lạnh nhạt hỏi: "Sau đó thì sao? Ông cho rằng phủ Hà Đông Công đó là loại gì? Đó là con cháu của Bùi tướng gia Bùi Tịch, tính từ trước đến nay đã có ba vị tướng gia hai vị công gia rồi, không phải là loại mà phủ Bùi Đô Úy có thể so sánh được đâu.
Hôm nay ông lấy cớ vắng mặt không gặp quan mai người ta cũng thôi đi, nếu mà ngày mai quan mai đến cửa mà ông lại đi nói đã hứa hôn với nhà khác...!ông tự mà nghĩ đi!"
Khố Địch Diên Trung nhất thời ngây ra, tuy ông ta xuất thân cao quý cũng từng được học hành tử tế nhưng ngày thường ít khi ra ngoài, sống qua ngày nhờ vào tiền tô thuế từ mấy gian nhà của tổ tiên An thị để lại mà thôi, không như An Tĩnh Trí giao thiệp rộng rãi, tầm nhìn cũng xa hơn, chỉ biết nghe lời em gái rằng phủ Bùi Đô Úy là hào môn bậc nhất.
Nghe xong mấy lời của An Tĩnh Trí lại càng thêm rối rắm: "Vậy theo ý anh Tư, lẽ nào phải đồng ý với phủ Hà Đông Công?"
An Tĩnh Trí lạnh lùng đáp: "Chức quan phủ Bùi Đô Úy tuy không bằng Hà Đông Công nhưng cũng là chi trưởng họ Bùi, trên dưới triều đình người của họ cũng có không ít vị cao quan, cô Cả vốn đã đi đến nhà họ xem mắt, cô của nó cũng đã nhắc đến chuyện này, nếu tự dưng ông lại đi đồng ý với nhà khác, nhà họ không làm gì được phủ Hà Đông Công nhưng lại không làm gì được nhà ta chắc?"
Khố Địch Diên Trung trợn mắt há mồm, lúc sau mới nắm lấy tay An Tĩnh Trí, "Anh Tư, anh nói phải làm sao mới tốt, anh nhất định sẽ có cách cứu lấy nhà chúng tôi!"
An Tĩnh Trí lắc đầu: "Hiện giờ chỉ đành đến đâu hay đến đó, nhìn dáng vẻ giận dữ của quan mai đó, nếu như phủ Hà Đông Công chịu bỏ cuộc thì tốt nhất, hoặc là bên bà cô kia nghe được tin này chịu nhường một bước thì chúng ta cũng yên ổn, chỉ sợ cả hai nhà đều không chịu..."
Khố Địch Diên Trung vội hỏi, "Vậy phải làm sao?"
An Tĩnh Trí lại thở dài đáp: "Lưu Ly nói tự nó có cách, sẽ không để liên lụy người nhà." Lời còn chưa dứt đã thấy Tào thị từ trong phòng xông ra, nắm lấy Khố Địch Diên Trung nói: "Lão gia, đừng nghe lời bọn họ, họa hôm nay là do nó gây ra, ai biết nó lại còn sắp xếp cái gì nữa chứ! Đừng để nó liên lụy đến chúng ta!"
An Tĩnh Trí lạnh nhạt nhìn Tào thị, Khố Địch Diên Trung nhìn thấy sắc mặt của An Tĩnh Trí, cũng cúi mặt nói, "Bà la lối cái gì, phải nghe xem anh Tư nói gì mới được chứ."
An Tĩnh Trí lại đáp, "Nếu như ngươi có chủ ý gì, cứ nói ra nghe thử."
Tào thị không khỏi giật mình.
Hôm trước Khố Địch thị có sang nói về chuyện của Lưu Ly, lại còn mắng cho bà ta và San Hô một trận, sau đó không chỉ San Hô bị cấm túc mà bà ta cũng đành yên phận ít nhiều, ngày ngày đều phải cẩn thận.
Hôm nay xảy ra cớ sự, bà ta vốn đã âm thầm nghiến răng: con tiểu tiện nhân đó có gì tốt mà cả hai nhà đều tranh giành lấy nó? Những gì mà An Tĩnh Trí vừa nói càng khiến bà ta sợ hãi, cuối cùng nhịn không nỗi nữa phải chạy ra, chỉ mong không để Lưu Ly được như ý muốn.
Nhưng khi bị An Tĩnh Trí hỏi như vậy, bà ta lại lúng túng chẳng nói nên lời ---- Nếu thành thật như mong muốn của bà ta thì cứ dứt khoát giết chết Lưu Ly đi xem như xong chuyện, nhưng những lời này làm sao nói với An Tĩnh Trí