Rất nhiều người đều cảm thấy, địa vị của phụ nữ thời Đường cao, nhưng rốt cuộc là có cao hay không, cái này còn phải xem là so sánh với ai nữa.
Nếu như so sánh với các đồng chí xuyên không về thời Tống hay thời Minh gì đó, vậy địa vị của những nữ đồng chí xuyên không về thời Đường quả thật cao lên không ít, ví dụ như là không cần phải bó chân này, còn có thể yên tâm béo lên, còn có thể quyết định hôn nhân của mình ở một mức độ nhất định (tuy vẫn còn việc lập thiếp các thứ nhưng nam nữ thời Đường được tự do se duyên, chỉ cần là cùng một tầng lớp giai cấp xã hội, còn độc thân thì có thể được quốc gia thừa nhận hôn nhân hợp pháp); ví dụ như có thể ra ngoài đi chơi, còn có thể xuất đầu lô diện, thậm chí là đánh mã cầu gì đó cũng được luôn (chẳng qua là con gái thời Đường thích chơi đánh cầu trên đất hơn).
Nếp sống thời Đường vốn dĩ đã có nhiều thay đổi, hoàng đế thời kỳ Sơ Đường từng nói, bây giờ nữ nhân ra đường đội mũ thì lại không che toàn thân, kỳ cục hết sức; đến thời Thịnh Đường, Hoàng Đế lại nói, nữ nhân ra đường đã đội mũ lại che mặt thì còn ra thể thống gì? ( ý là: chúng ta đều chẳng nhìn được mấy cô gái kinh thành này mặt mũi ra làm sao, nóng ruột lắm đó)
Bạn xem, chắc chắn mấy Hoàng Đế này không bị thần kinh, mà là từ thời kỳ đầu đến thời kỳ giữa, yêu cầu đối với các nữ đồng chí thời Đường đã không giống nhau rồi.
Đến sau loạn An Sử lại dần dần trở nên bảo thủ.
Con gái thời Đường có quyền tài sản nhất định, ví dụ như khi ông già chết đi, con gái chưa gả chồng có thể nhận một phần tài sản làm của hồi môn ( bằng một nửa số tiền sính lễ chia cho con trai chưa kết hôn trong nhà); nhưng quyền sở hữu số của hồi môn này lại không chặt chẽ như thời Tống, chỉ có thể nói thế này, luật do người định, con gái thời Đường có thể tự sắp xếp của hồi môn cho chính mình.
Nghe đâu, gia đình thời Đường sẽ dùng sính lễ của nhà trai làm thành của hồi môn cho con gái mang đi.
Người thời Đường cũng không quá xem trọng trinh tiết, con gái trước khi kết hôn mà ăn trái cấm cũng chẳng phải chuyện khó chấp nhận gì cho cam, ví dụ như Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh, hai người cũng đã "ấy ấy", sau đó ai nấy đều tự lấy vợ lấy chồng mà chẳng ai cảm thấy phải đem Thôi Oanh Oanh đi trầm lồng heo cả, còn cho rằng đó là một câu chuyện