Tháng Ba luôn là thời điểm được người Trường An yêu thích nhất, đầu tiên là tết Thượng Tỵ mùng Ba tháng Ba, sau đó là lễ hội mẫu đơn mùng Năm tháng Ba.
Trong mấy ngày này, người Trường An thường ra khỏi thành, nhưng phàm là những nới cảnh sắc tươi đẹp đều đông đúc tấp nập, màn trướng trải dài không có điểm dừng, cũng đã từng tạo thành không biết bao nhiêu giai thoại phong lưu, để lại không ít thơ ca cẩm tú.
Có điều những thứ này đều không liên quan gì đến Lưu Ly.
Mùng Ba chính là ngày hai nhà họ Bùi đem sính lễ đến, nàng quên bén luôn chuyện tết Thượng Tỵ, chỉ cảm thấy trên đường quay về nhà họ An, sao đường phố lại yên tĩnh đến kỳ lạ như thế; vào ngày mùng Năm, nữ quyến họ An đến Đại Từ Ân Tự dâng hương, ngắm mẫu đơn, nàng kiên quyết chối từ lời mời của mợ Hai An.
Đại Từ Ân Tự...!giỡn chơi hay gì, đừng nói là hoa mẫu đơn, bây giờ trên tường Đại Từ Ân Tự mọc ra bức tranh "Monalisa" nàng cũng chẳng dám mạo hiểm đi xem nữa là.
Đối với một người không có thực lực như nàng, ở ẩn mới là thượng sách!
Mấy ngày này, giờ ngọ nàng đều đến chợ Tây, đến khi đóng cửa chợ mới quay về, mấy bản vẽ khuôn in trước đây đều đã giao cho khách hàng, quả nhiên có nhiều người nghe danh nàng mà đến.
Khuôn in đoàn anh hí đồ dùng để in trên mặt chăn tân hôn là phù hợp nhất, mấy ngày nay đã có người đặt bảy tám khúc, ngoài ra khuôn in hình chim hạc cũng rất được yêu thích.
Có điều tiêu thụ tốt nhất vẫn là khuôn in mẫu đơn, Lưu Ly để ý dù nàng không dùng nước sơn màu bạc dùng trên vải ở trong tiệm in thì khách hàng nữ vẫn rất thích.
Lưu Ly tính toán doanh thu của thàng này, lòng âm thầm vui vẻ.
Hôm nay, lúc nàng đưa bản vẽ mẫu hoa văn chữ thọ bát bửu cho Sử chưởng quầy xem, Sử chưởng quầy cười nói: "Bây giờ phải mua thêm vào thợ điêu khắc mới được." Lưu Ly cũng cười đáp lại.
Việc điêu khắc cần nhiều thời gian hơn việc vẽ tranh rất nhiều, căn cứ theo tốc độ của nàng hiện nay, quả thật việc điêu khắc không theo kịp.
Sáu bức tranh săn bắn kia đã tốn mất hơn nửa tháng mới khắc xong, vừa nhuộm xong bức cuối cùng đã vội vàng đi khắc bản vẽ mới, mấy người thở điêu khắc chắc đang mắng nàng đây mà? Nhưng mà thợ thủ công thời này đa số là gia nô hoặc đào kép, không phải thuê nhân công như thời hiện đại, điểm tốt chính là không sợ họ đổi công tác, điểm trừ chính là muốn mua một người thích hợp quả không dễ dàng gì.
Nghĩ đến tranh săn bắn, Lưu Ly bất giác thất thần, đã mười ngày rồi, Bùi Cửu chưa từng xuất hiện trở lại, mấy câu hỏi trong bụng nàng tự nhiên cũng không có lời giải...!Trong lúc đang suy tư, nàng nghe thấy Sử chưởng quầy cười nói: "Võ phu nhân, lâu quá không gặp, đây chắc là lệnh lang?"
Lưu Ly vội ngẩng đầu nhìn, từ ngoài bước vào chẳng phải là Võ phu nhân mười ngày nay đã không gặp đó ư? Nàng ta toàn thân tươi sáng, mặt mày tươi cười, nắm tay tiểu Nguyệt nương, theo sau là thiếu niên anh tuấn Hạ Lan Mẫn Chi, còn chưa đợi Lưu Ly tiến lên hành lễ nàng ta đã cười hỏi: "Cô Cả nhìn xem cái váy của Nguyệt nương thế nào?"
Lưu Ly cúi đầu nhìn, váy Nguyệt Nương đang mặc chính là váy lụa mỏng in hoa văn mẫu đơn, phân làm bốn bức, mặc bên ngoài váy màu trắng thuần, nhìn có chút mới mẻ.
Nguyệt nương rất đắc ý, nhìn thấy ánh mắt của Lưu Ly, cười xoay một vòng, lụa mỏng bay lên, hoa mẫu đơn trên đó lại càng sống động như thật.
Lưu Ly cười đáp: "Hôm nay Nguyệt nương cứ như mẫu đơn tiên tử vậy."
Nguyệt nương được khen cảm thấy hơi xấu hổ liền quay đầu trốn sau lưng của Mẫn Chi, ló đầu ra cười hi hi, Mẫn Chi cũng cười theo, nhẹ nhàng xoa xoa đầu con bé.
Võ phu nhân cười bảo: "Từ lúc may cho Nguyệt nương cái váy này, nó luôn không nỡ cởi ra, hôm trước khó khăn lắm mới dỗ được nó thay y phục, hôm nay nghe nói là đến đây liền mặc lại..." Vừa vười vừa đi đến phòng vẽ tranh sau lưng Lưu Ly.
Lưu Ly cũng để ý thấy khí sắc của Võ phu nhân tươi tắn, trên người vận váy lưới in hoa văn hoa ngũ sắc, kết cấu tinh xảo, màu nhuộm tươi sáng, hiếm có nhất là hiệu quả hoa văn loang màu đặc biệt, chẳng lẽ một xấp vải mà dùng hai cách nhuộm khác nhau? Lưu Ly càng nhìn càng kinh ngạc, đến khi Võ phu nhân đã ngồi xuống tháp mới hỏi: "Váy của Võ phu nhân hôm nay mặc thật lộng lẫy biết bao!"
Mặt của Võ phu nhân hơi hơi đỏ lên, quay đầu nói với tỳ nữ: "Còn không mau mang đến đây cho cô Cả?"
Lưu Ly ngây người, tỳ nữ kia đã chạy đến, hai tay nâng một chiếc hộp nho nhỏ.
Lưu Ly hồi hộp cầm lấy mở ra xem, thì thấy một bộ diêu hình bướm bằng ngọc thếp vàng, tuy không quá to nhưng hoa văn hình tròn khắc trên hai cánh bướm lại thanh mảnh như tóc, điểm thêm một miếng ngọc mỏng như cánh ve, thủ công tinh diệu này Lưu Ly chưa từng nhìn thấy, dù có là bộ diêu chuồn chuồn mà mợ Hai An yêu thích nhất cũng không bì kịp.
Nàng kinh ngạc, vội hỏi: "Tiểu nữ sao dám nhận?" rồi tiến lên hai bước định trả lại cho Võ phu nhân.
Võ phu nhân khoát tay cười nói: "Không liên quan gì đến ta, đây là em gái nhà ta thưởng cho cô đấy.
Hôm đó cô nói hoa văn này có thể làm thành áo mỏng tay rộng, ta về liền làm một cái y như cô nói, mấy ngày trước em gái ta mặc áo mỏng này đến lễ hội mẫu đơn, quả nhiên đẹp đẽ mới mẻ, được thưởng rất hậu, nghe nói hoa văn này là do cô vẽ, áo mỏng cũng là ý của cô luôn nên bảo ta mang bộ diêu này tặng cho cô, còn nói cô khéo tay lại thông minh, rất hợp với bộ diêu này."
Là...!Võ Tắc Thiên, thưởng cho nàng ư? Lưu Ly ngây người rất lâu, cổ họng nghẹn lại không nói được gì nữa.
Võ phu nhân nghĩ một hồi rồi lại nói: "Em gái ta là người cao quý, bình thường rất hào phóng cởi mở, một năm không biết thưởng biết bao nhiêu đồ ra ngoài nữa, chẳng qua chỉ là một bộ diêu, cũng chỉ là thủ công tinh tế một chút, không đáng là bao, nếu cô cứ từ chối, e là đang xem thường em gái ta chăng?"
Xem thường nàng ta? Cho nàng thêm mười lá gan nàng cũng không dám nữa là! Lưu Ly biết bây giờ không phải là lúc để thoái thác, nghe thấy Võ phu nhân cũng không có ý muốn nói ra thân phận của em gái, chỉ đành cúi đầu nói: "Vậy Lưu Ly đành mặt dày nhận lấy!"
Võ phu nhân cười gật đầu: "Vậy là đúng rồi.
Em gái ta