Lời vừa dứt, Lưu Ly lấy làm lạ: phải nói làm sao đây? Lẽ nào trên người nàng có cái gì đáng giá, sao hết người này đến người kia đòi mua nàng vậy nhỉ? Vi diệu ở chỗ, ra giá lại còn càng lúc càng thấp!
Sử chưởng quầy biến sắc, vội cười nói: "Phu nhân đây chắc là nghe nhầm, họa sư ở tiệm tôi là cháu gái của ông chủ, không phải nô bộc, làm sao mua bán được chứ?"
Tỳ nữ kia cười lạnh đáp: "Vậy thì gọi ông chủ của ông ra đây! Chủ của ông chẳng qua chỉ là một thương nhân người Hồ, khách hộ mà thôi, ông có biết phu nhân nhà ta là ai hay không? Cháu gái của chủ ông được phu nhân ta nhìn trúng là đã tu mấy kiếp rồi đó!"
Sử chưởng quầy vội cười bảo: "Chủ của tôi họ An, thời Võ Đức từng làm Tán Kỵ Thị Lang, từ lâu đã không còn khách tịch*, cháu gái của ông chủ cũng là con nhà lành, được phu nhân đây xem trọng đúng là phúc phận lớn lao, có điều theo lý mà nói thì không thể nào hưởng phúc cùng phu nhân được, mong phu nhân thứ tội."
Tỳ nữ áo vàng nghẹn họng, con nhà lành không giống với nô tỳ khách hộ, căn bản không thể buôn bán, đừng nói là hai mươi tiền, hai trăm tiền cũng không thể ép con nhà người ta thành nô tỳ được.
Nàng ta quay đầu nhìn phu nhân của mình, thấy nét mặt của bà đã trở nên âm trầm, trong lòng có chút lo lắng, nghĩ ngơi một lúc liền hỏi: "Ông gọi họa sư đó ra đây gặp phu nhân!"
Lưu Ly thở dài một hơi, tách đám người đông đúc bước ra, đoan trang hành lễ: "Tham kiến Liễu phu nhân."
Phu nhân kia sắc mặt vẫn luôn không thay đổi bỗng lộ ra vài tia kinh ngạc, ánh mắt dừng trên người Lưu Ly, một tỳ nữ khác đang dìu bà ta thoáng liếc mắt, vội mở miệng hỏi: "Sao cô biết phu nhân nhà ta?"
Lưu Ly thầm nghĩ, phu nhân nhà cô ra đường lúc nào chẳng ầm ĩ như thế, treo chữ "Ngụy" to đùng thế kia, chẳng phải là để người ta biết bà ta là Ngụy Quốc phu nhân thì là gì? Nhưng ngoài mặt nàng lại tỏ ra cung kính cười đáp: "Tiểu nữ trước kia từng nhìn thấy đoàn tùy tùng của phu nhân ở Đại Từ Ân Tự, thế nên nhận ra."
Liễu phu nhân vừa nghe vừa đánh giá Lưu Ly, đôi chân mày mảnh từ từ nhíu lại, lâu sau mới lạnh nhạt nói: "Ngươi còn trẻ mà lại có mắt nhìn như thế, nghe nói ngươi vẽ rất đẹp, họ Vương đang thiếu một người như ngươi, không biết ngươi có muốn về làm khách hộ của họ Vương?"
Tuy Lưu Ly từng lãnh giáo qua mấy tiểu thư quyền quý kiêu ngạo như Thôi Ngọc Nương, Bùi Bát Nương, thế nhưng lúc này nghe mấy lời của Liễu phu nhân, nàng không nhịn được âm thầm "hừ" một tiếng, quả thật cũng thường có người tình nguyện vào nhà quyền quý là một khách hộ có địa vị chỉ cao hơn nô tỳ một chút, nhưng không phải ai cũng ti tiện như thế? Bà ta dùng cái khẩu khí như ban ơn này với nàng, chẳng lẽ còn hy vọng nàng vì mấy lời này mà lập tức cảm kích không nguôi, quỳ xuống hôn giày bà ta đấy chứ? Trong lòng Lưu Ly tức giận, ngữ khí vẫn kính cẩn: "Đa tạ phu nhân yêu quý, thế nhưng chẳng thể nghe theo, mong thứ tội."
Sắc mặt Liễu phu nhân lập tức trầm xuống, tỳ nữ mở miệng đầu tiên tức giận nói: "To gan! Lời của phu nhân mà ngươi cũng dám bác bỏ?"
Lưu Ly cười đáp: "Không dám.
Nếu tiểu nữ không nghe nhầm, lúc nãy phu nhân hỏi là có bằng lòng đến nhà họ Vương làm khách hộ không.
Tiểu nữ không phải không muốn, mà là không thể.
Khởi bẩm phu nhân, tổ tiên tiểu nữ cũng từng được phong công hầu, gia tộc cũng có chút danh tiếng, ngày nay không lo ăn không lo mặc, nhưng nếu vì tham phú quý mà làm khách hộ, vậy thể diện của tổ tiên, thanh danh của gia tộc để ở đâu? Phu nhân xuất thân cao quý, lại còn là mẫu thân của đương kim hoàng hậu, là tấm gương cho tất cả phụ nữ trong thiên hạ đương nhiên biết rằng phụ nữ phải lấy gia tộc làm trọng, làm sao có thể trách tội tiểu nữ?"
Nói rồi nàng lại trịnh trọng hành lễ với Liễu phu nhân: "Mong phu nhân hiểu cho nỗi khổ của tiểu nữ, tuy tiểu nữ không thể hầu hạ phu nhân, nhưng nếu phu nhân có dặn dò gì, cho dù tan xương nát thịt, tiểu nữ cũng không từ."
Lúc nãy nàng để ý thấy ánh mắt của Liễu phu nhân dừng lại ở bức tranh hoa mẫu đơn, có lẽ họa hôm nay là do khuôn in này mà ra cả.
Võ phu nhân có nói, Võ Tắc Thiên mặc áo mỏng mẫu đơn mới giành được sự chú ý ở hội hoa trong cung, được thưởng hậu hĩnh.
Liễu phu nhân chắc là nghe được tin tức, thành Trường An ngoại trừ phường nhuộm chỉ có hai tiệm khuôn in, đương nhiên cũng không khó để nghe ngóng mẫu hoa mẫu đơn đó là của tiệm nào, thế nên mới có cảnh tượng hôm nay.
Liễu phu nhân ánh mắt u ám nhìn Lưu Ly, thầm biết rằng hôm nay khó mà toại nguyện.
Bà ta không thể nói là, phụ nữ không nên xem trọng thanh danh gia tộc.
Vốn nghe nói họa sư này chẳng qua là một nữ nhân người Hồ trẻ tuổi, tính cách lại mềm mỏng, không ngờ lại là một nhân vật lợi hại thế này đây! Có điều, cho rằng đã nói đến những đạo lý này rồi thì ta sẽ tha cho ngươi ư?
Bà ta âm thầm quyết định, sắc mặt cũng hòa hoãn một chút, gật đầu cười: "Thôi đi, ngươi làm cho ta một khuôn in bốn màu, có bốn loại hoa: hoa sen, hoa phong lan, hoa cúc và hoa lan, mỗi một màu đều phải đẹp hơn khuôn in mẫu đơn này, một tháng sau ta sẽ cho người lại lấy, trong thời gian này ngươi không được vẽ mẫu hoa cho bất kỳ ai khác!"
Không cho nàng vẽ mẫu cho nhà khác, vậy có khác gì mua nàng đâu cơ chứ? À, có, không cần đưa tiền! Lưu Ly âm thầm mắng nhiếc một trận, ngẩng đầu cười đáp: "Đa tạ phu nhân chiếu cố, chỉ là trong một tháng nhiều lắm chỉ vẽ được hai loại, bốn loại quả thật không có cách nào."
Liễu phu nhân không nói gì, tỳ nữ bên cạnh bà ta cười lạnh: "Không có cách? Vậy thì ngươi tự đi mà nghĩ cách! Phu nhân nhà ta chỉ cần một tháng sau có hàng là được, nếu như không có, các ngươi đừng hòng làm ăn ở chợ Tây này nữa!"
Lửa giận trong lòng Lưu Ly bốc lên, hai bàn tay đã nắm chặt thành quyền trong tay áo, nhưng lúc này nàng chỉ có thể tiếp tục nhẫn