Khuôn in mẫu hoa bốn màu được xếp thẳng hàng hình chữ nhất đặt ở những chiếc án lớn nhất trong tiệm, bảo tương hoa lộng lẫy kiêu sa, liên hoa thanh nhã giản đơn, hoa cúc nhiều cánh phức tạp tinh tế và hoa lan dễ nhìn nhưng khác biệt.
Bản vẽ tuy không quá đẹp đẽ tươi mới nhưng màu nhuộm dù là đối lập như màu đỏ thẫm với xanh ngọc hay hòa hợp như màu ngó sen và màu vàng nhạt, hoặc màu vàng bạc lấp lánh tinh tế đều khiến người ra nhìn không rời mắt.
Tỳ nữ mặc áo vàng kia vốn đang rất ngạo mạn, nhưng khi bốn bản vẽ này được mang ra, hai mắt bất giác dán chặt vào chúng, mãi đến khi chưởng quầy cười nói: "Tiệm chúng tôi không dám phụ ủy thác, hôm qua mới nhuộm xong tấm cuối cùng này, chẳng hay quý phủ cảm thấy thế nào?" Lúc này cô ta mới giật mình, ho khan một tiếng, biểu cảm khôi phục sự kiêu ngạo, nhàn nhạt đáp: "Cũng miễn cưỡng tính là dùng được!"
Xung quanh lập tức vang lên tiếng ầm.
Tỳ nữ áo vàng quét mắt sang, không biết từ lúc nào trong tiệm đã có rất nhiều người, nhìn bốn chiếc khuôn in chỉ chỉ trỏ trỏ, có người hơi lớn tiếng nghe ra là đang bàn tán rằng: "Cái này mà còn bảo là miễn cưỡng dùng được, chả biết bình thường là dùng cái gì nữa..." Cô ta hơi bối rối, liếc Sử Chưởng quầy một cái: "Mấy người tạp nham này ở đây khi nào vậy?"
Sử Chưởng quầy cười nói: "Mở cửa đón khách, đương nhiên người đến đều là khách." Mới nhìn thấy tỳ nữ này, ông ta đã cố ý bày mấy chiếc án lớn ngay chỗ bắt sáng nhất gần cửa lớn của tiệm, rồi còn bày cả bốn cái khuôn in ra, mục đích để thu hút thật nhiều người đến, chẳng ngờ hiệu quả lại tốt đến thế.
Tỳ nữ áo vàng vốn muốn muốn soi mói thêm vài câu, lại bị cả đám người vây quanh bàn tán nên không tiện nói thêm, chau mày phất tay áo, hai nô bộc sau lưng vội vàng tiến lên, cẩn thận nhận lấy mấy chiếc khuôn in, ôm ra xe ngựa.
Lập tức có người hỏi: "Ông chủ, bốn chiếc khuôn in đó còn hàng không? Ta muốn đặt một bức bảo tương hoa."
Tỳ nữ áo vàng nghe thế liền tức giận, lạnh nhạt nhìn người vừa lên tiếng một cái, rồi quay đầu nhìn chưởng quầy bảo: "Bốn chiếc khuôn in đó phu nhân nhà ta có chỗ cần dùng gấp, không được phép bán cho bất kỳ ai khác nữa!"
Sử chưởng quầy mỉm cười gật đầu: "Xin tuân lệnh, có điều bốn khuôn in thế này thì không thể chỉ tính theo giá hàng thượng phẩm, mà phải là tuyệt phẩm, phải hai quan tiền một bức.
" Vừa nói, vừa chỉ vào bảng giá mới nhất đang treo trên tường cho tỳ nữ kia thấy.
Việc này ông ta đã tính từ trước, vừa hay có tấm bình phong săn bắn lần trước làm tiền lệ, trực tiếp thêm vào một dòng "tuyệt phẩm" lên bảng giá của tiệm.
Nếu không, theo quy tắc buôn bán ở cả hai chợ Đông Tây, nếu như không thu tiền theo bảng giá được niêm yết rõ ràng, khách hàng tố lên quan, tiệm khuôn tin Như Ý sẽ bị phạt.
Tỳ nữ áo vàng ngẩn người, liếc Sử chưởng quầy một cái, lạnh lùng cười nói: "Ngươi lo phu nhân nhà ta trả không nổi hay sao?"
Sử chưởng quầy lắc đầu nói: "Không dám, quý phủ lần trước còn thưởng thêm cho tiệm năm tiền, còn vừa đúng hai mươi tư quan, chỉ là nói trước để cô nương có tính toán mà thôi."
Tỳ nữ áo vàng chau mày, cảm thấy nếu cứ dây dưa với lão người Hồ trên miệng toàn là tiền này thì bản thân cũng sẽ bị nhiễm mùi tiền mất.
Nàng ta mất kiên nhẫn nói: "Họa sư của ngươi đâu? Phu nhân nhà ta còn có lời muốn dặn dò!"
Lưu Ly vốn trốn sau màn lắng nghe không gây ra tiếng động, vừa nghe thấy tỳ nữ kia nhắc đến mình, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội vàng lùi về sau quay về nhã phòng, vừa mới ngồi xuống, Sử chưởng quầy đã dẫn theo tỳ nữ đó tiến vào.
Lưu Ly đứng lên mỉm cười hành lễ, tỳ nữ đó tựa như không thấy cứ ngồi xuống, cười lạnh nói: "Nay họa sư cũng trở nên tôn quý quá nhỉ? Đến mặt cũng chẳng chịu ló ra?"
Lưu Ly biết nàng ta cảm thấy bị tiếp đón chậm trễ, chỉ đành cười nói: "Tỷ tỷ đây có điều chưa biết, từ khi được phu nhân dặn dò không được vẽ mẫu cho người khác, Lưu Ly luôn ghi nhớ trong lòng, vì có mấy vị khách quen cứ chỉ định tôi vẽ tranh, không thể chối từ mãi, vậy nên mấy hôm nay ngay cả cửa tiệm cũng chưa từng đến, có điều mấy hôm nay nghĩ khi phu nhân đến lấy khuôn in cũng sẽ căn dặn vài câu nên mới đến, lại không thể để người khác nhìn thấy, chỉ đành ngồi phía sau chờ tỷ tỷ.
Có chỗ nào bất kính, xin tỷ tỷ lượng thứ."
Sự tức giận trên mặt tỳ nữ áo vàng dần dần mất đi, nhưng vẫn lạnh nhạt đáp: "Sao lại không thể từ chối? Lẽ nào vẽ mẫu cho phu nhân nhà ta làm cho cô mất mặt lắm hay sao?"
Lưu Ly mỉm cười nói: "Nào có, được cống hiến sức lực cho phu nhân là vinh hạnh của Lưu Ly, chỉ là Lưu Ly chẳng qua là một họa sư nho nhỏ, người muốn Lưu Ly vẽ mẫu lại là mấy vị quan quyến, Lưu Ly tài thô học thiển, cũng không biết có thể nói ra lời dặn của phu nhân hay không, nên chỉ đành dùng đến cách thức ngu ngốc này.
Nếu tỷ tỷ cảm thấy không ngại, từ sau Lưu Ly cứ nói thẳng là được."
Tỳ nữ áo vàng không để ý đáp: "Cứ nói thẳng, có gì phải ngại?" Ánh mắt cô ta nhìn Lưu Ly không có chút hốt hoảng hay tức giận nào, hoàn toàn không hề che giấu sự khinh miệt như muốn nói, quả nhiên không có kiến thức, chẳng lẽ cho rằng phu nhân nhà ta mua của ngươi có mấy bản vẽ mà cũng sợ người ta biết!
Lưu Ly gật đầu cười, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao phu nhân nhà ngươi và cô con gái hoàng hậu của bà ta lại chết rồi, đúng là ngốc muốn chết! Sủng phi của Hoàng Đế vừa mới mặc bộ y phục mới, các người đã lập tức đi làm cái tương tự, còn không cho tiệm người ta bán cho người khác, việc làm này bộ vẻ vang lắm hay gì? Đã ăn cướp giữa ban ngày mà còn sợ người ta không biết...!Mà thôi, mấy người đã không sợ thì ta sợ cái gì?
Tỳ nữ áo vàng lạnh nhạt nói: "Khuôn in hoa bốn màu của cô cũng coi được, phu nhân nhà ta lại mến tài, trước cũng từng nói nếu cô chịu đến nhà họ Vương, vừa vào cửa đã là quản gia, đây là thể diện phải tu mấy kiếp mới có.
Nghĩ rằng chắc cô chưa biết, quản gia của họ Vương nhà ta ăn mặc đều chẳng kém phu nhân nhà quan là mấy! Nếu cô có lòng, ta có thể giúp cô đi cầu xin phu nhân một phen." Nói rồi nghiêng đầu nhìn Lưu Ly, bộ dạng như kiểu sao cô còn chưa chịu tới cầu xin ta đi.
Lưu Ly thầm thở dài một câu, đứng dậy trịnh trọng hành lễ: "Lưu Ly đa tạ phu nhân thương yêu, đa tạ tỷ tỷ có lòng, chỉ là cha tôi xem trọng thanh danh, Lưu Ly vì kế sinh nhai mà phải lộ diện