Từ viện của Võ phu nhân bước ra, đi về hướng Nam khoảng mấy chục bước chân là một dòng nước quanh co khúc khuỷu, dọc theo dòng nước là một con đường nhỏ, một đình viện mái cong nằm thấp thoáng sau bụi cây cỏ rậm rạp.
Viện này rõ ràng lớn hơn viện của Võ phu nhân rất nhiều, trong viện phân thành hai phần nội viện và ngoại viện, ngoại viện có dòng nước bao quanh tường, bên trên có một cây cầu đá bắc ngang, đi qua cầu đá bước vào nhà giữa, là một căn phòng hướng bắc có năm gian, phòng ốc cao quý hoa lệ, nhìn phong cách thì lại không giống phòng chính của Võ phủ.
Lưu Ly vừa mới cùng nô tỳ nọ bước vào trong phòng, đã có một tỳ nữ đứng dưới bậc thềm cười nói: "Khố Địch Đại nương đến rồi." Lưu Ly nhìn thấy dưới bậc thềm có vài đôi giày, thầm hiểu Dương lão phu nhân là người trọng lễ nghĩa, bèn vội vàng cởi giày, chỉ mang tất bước vào trong.
Hai bên phòng là rèm gấm màu ngà cùng với án kỷ bằng gỗ đàn hương, rèm gấm cuốn cao, chỉ để lại trướng ngọc rũ xuống, tạo ra một cảm giác cao quý vô cùng.
Dương lão phu nhân đang ngồi trên nệm ở phía tây, vài nô tỳ đang vây quanh hầu hạ.
Lưu Ly vội bước đến, hành lễ: "Tham kiến phu nhân."
Dương lão phu nhân mỉm cười: "Mau đứng lên, cô Cả ngồi xuống rồi nói."
Lưu Ly nghiêm túc ngồi xuống trước mặt bà, mỉm cười ngẩng đầu, nhìn thấy một ánh mắt sáng rực ngoài dự tính.
Nàng liền hốt hoảng nghĩ kỹ lại những việc đã xảy ra, sau một lúc mới chịu thừa nhận mình không thể lý giải được ánh mắt đó là có ý gì thì cụp mi, hơi xê dịch cơ thể một chút.
Lúc này Dương lão phu nhân mới cười bảo: "Mới mấy tháng không gặp, cô Cả càng lúc càng xinh đẹp."
Lưu Ly cúi đầu cười thưa "Phu nhân quá khen", rồi nghe bà nói tiếp: "Nói đúng ra ta phải sớm mời cô đến đây một chuyến, khuôn in hoa mẫu đơn kia thật xuất sắc, làm nên mấy bộ quần áo rất mới mẻ, quả thật là tay nghề cao, hiếm có vô cùng, không giống với bình thường, nhưng chẳng hay cô học được từ đâu?"
Lưu Ly mỉm cười đáp: "Mẫu thân rất thích làm vải may áo, vẽ vời mẫu hoa, từ nhỏ Lưu Ly đã học theo mẹ, được Võ phu nhân xem trọng nên Lưu Ly bèn to gan thử một lần, có thể vừa ý của phu nhân thật là vinh hạnh vô cùng."
Dương lão phu nhân gật đầu: "Thì ra là học từ nhà, thảo nào rất độc đáo, không giống với phong cách trước đây ở Trường An.
Cho dù là trong cung, cũng khó có người nào tay nghề được như cô."
Lưu Ly nghe tới hai chữ "trong cung" liền chột dạ, trên mặt chỉ treo một nụ cười ngượng ngùng.
Dương lão phu nhân lại thong thả nói: "Nghe Thuận nương nói, năm nay cô mười lăm, lại chưa hứa gả cho nhà nào, ở mãi nhà cậu Hai An, chẳng hay trong nhà đã có tính toán gì chưa?"
Lưu Ly liền cảnh giác, lắc đầu cười: "Cậu mợ rất thương yêu Lưu Ly, Lưu Ly cứ nghe sắp xếp của cậu mợ thôi."
Dương lão phu nhân cười đáp: "Thật là một đứa trẻ ngoan." Rồi quay đầu gọi người mang lên hai ly sữa.
Lưu Ly vốn không thích uống sữa, nhưng hai ly sữa được bưng lên là đựng trong hai ly bằng ngọc lưu ly màu xanh ngọc bích, màu sắc mát lạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cũng cảm thấy mát lạnh sảng khoái.
Dương lão phu nhân cười nói: "Nay tuổi tác ta cũng đã lớn, không thể uống quá lạnh, sữa này được ướp trong giếng nước nửa ngày mới có được chút mát lạnh này."
Lưu Ly cười thưa: "Lạnh quá sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, phu nhân thế này mới là dưỡng sinh chân chính."
Dương lão phu nhân ừ một tiếng, hơi ngạc nhiên nói: "Cô Cả còn hiểu về y dược?"
Lưu Ly vội nói: "Lưu Ly nào có hiểu về y lý.
Chỉ là anh họ nhà Cậu Hai An có mở một tiệm thuốc, Lưu Ly cũng là may mắn học được chút ít." An Tam lang qua thật có mở một tiệm thuốc nhỏ, có điều là bán một số thuốc từ Tây Vực như là hồng hoa tuyết liên gì đó, đây chẳng qua chỉ là cái cớ.
Dương lão phu nhân quả nhiên không hỏi nữa, nói thêm mấy lời về ăn uống kiêng kỵ thế nào trong những ngày hè thế này, Lưu Ly ngoan ngoãn lắng nghe, đôi khi trả lời vài câu.
Dương lão phu nhân đột nhiên hỏi:"Thuận nương có nói với cô mấy bộ quần áo mới đó là làm cho ai không?"
Lưu Ly vội buông ly sữa xuống, cung kính đáp: " Vừa nãy phu nhân có nói với Lưu Ly, là làm cho quý nhân trong cung."
Dương lão phu nhân cười nói: "Người trong cung đó là con gái thứ của ta, Mị Nương.
Hiện nay đã là Chiêu Nghi, nó hay nói với ta, hiện nay trong cung còn thiếu người giữ chức chưởng quản y phục, lại thông minh lanh lợi biết vẽ kiểu dáng mới, mấy hôm nữa là đợt tuyển nữ quan, nếu cô muốn thử, già đây sẽ giúp cô một tay.
Nghĩ tới tài hoa của cô, còn lo không có vinh hoa phú quý hay sao? Chẳng hay cô Cả có tính toán gì chưa?" Nói rồi ánh mắt chậm rãi chuyển lên người của Lưu Ly.
Lưu Ly giật mình, cuối cùng cũng hiểu được lão phu nhân này gọi mình tới đây làm gì, suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nên nói lời thật lòng, cười khổ đáp: " Đa tạ phu nhân thương yêu, có điều Lưu Ly tự biết thân biết phận, tuy nói có thể vẽ mẫu làm vải, nhưng chẳng phải người thông minh lanh lợi.
Không sợ phu nhân chê cười, lá gan của Lưu Ly nhỏ lắm, chỉ dám ăn nói trước mặt quý nhân hiền từ như phu nhân mà thôi, nếu như gặp phải người nghiêm khắc như Ngụy Quốc phu nhân kia thì thật chẳng biết phải nói gì cho phải.
Nếu lỡ như vào cung rồi, chỉ e chưa chạm được tới vinh hoa phú quý, đã biến thành tội nô không thể trở mình."
Dương lão phu nhân cười nói: "Ta nhớ cô Cả từng nói, người cười cuối cùng mới là người thắng, sao bây giờ đã nhát gan như thế?".
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Lưu Ly vội thưa: "Lời này là thật, hơn nữa thứ Lưu Ly trong lòng luôn mong muốn, chính là cái tốt của cuộc sống bình an tĩnh lặng, chứ không phải cái tốt của vinh hoa phú quý.
Lưu Ly tuy chưa từng thấy nhưng lại nghe nói hiểm nguy trong phú quý, người gan nhỏ như chuột như Lưu Ly, chỉ cầu làm một bà già bình bình an an, mới được xem là vừa lòng hả dạ."
Dương lão phu nhân không nhịn được cười thành tiếng, lắc đầu: "Ai lại tự nói mình gan nhỏ như chuột chứ?" Nói rồi bà uống một ngụm sữa, sai nô tỳ thu lại ly trên án của Lưu Ly, quay đầu than: "Năm nay thiên thời không tốt, không ra khỏi nhà được, thật khó chịu, chẳng hay cô Cả ở nhà hay làm gì giải khuây?"
Lưu Ly nhìn thần sắc của bà, trái tim đã thả lỏng được một chút liền cười nói: