– Con … Con tiện phụ tham tài này.
Tả Quý đứng bật dậy, giơ chân định đá Lương thị, thấy thê tử ngửa đầu, hai mắt nhắm chặt, không đành lòng, dậm chân một cái, ngửa đầu lên trời, đấm ngực nói:
– Ngươi, ngươi làm vi phu sau này sao nhìn mặt người ta được nữa, ta cả đời quang minh lỗi lạc, giờ hủy hết rồi, hết rồi ..
– Lão gia bớt giận, lão gia bớt giận.
Lương thị dập đầu liên hồi:
– Lão gia, tất cả là lỗi của tiện thiếp, tiện thiếp sai rồi, khi đó tiện thiếp nghĩ, Trung Nhi nhà ta đã hai mấy tuổi, đám bằng hữu xung quanh đều đứa lớn đứa nhỏ rồi, Trung Nhi nhà ta có thua kém gì ai, nhưng không kiếm được tức phụ, đến năm sau đã là hai tư tuổi, nếu lỡ dở chuyện nối tiếp hương hỏa, tiện thếp không chịu nổi tội, chết cũng thành cô hồn dã quỷ không đâu thừa nhận.
Tả Quý yếu ớt lắc đầu:
– Song không thể lấy đồ của người ta.
– Không có, lão gia, là người ta cảm tạ nhà ta cứu nhi tử, tôn tử họ mà.
– Người ta đã trả tiền chữa bệnh rồi, nếu còn thu thêm là tham tiền là nhục y đức.
Tả Quý nói tới đây lại nổi giận, cố nén không quát lên:
– Không, không phải là lão gia thu, là tiện thiếp thu, ông trời có trách phạt, cứ phạt mình tiện thiếp … Nhưng nhà ta không có tiền, sao kiếm được tức phụ tốt xứng tâm vừa ý, đến cả Tang gia chỉ là nhà bán trà mà còn coi khinh nhà chúng ta, không thèm gả nữ nhi cho, nói gì tới nhà quan hoạn thư hương danh giá.
Lương thị nói tới chỗ thương tâm, bò ra đất khóc nức nở:
– Tiện thiếp không còn cách nào khác mới mặt dày nhận lấy, đều là vì hương hỏa Tả gia, chứ tiện thiếp đâu có cần, đâu tham vinh hoa giàu sang. Bao nhiêu năm theo lão gia, khổ cực gì cũng nhận rồi, tiện thiếp đâu than vãn một lời … Hu hu hu.
Tả Quý lảo đảo, ngồi bịch xuống giường, nước mắt cứ thế trào ra, đấm ngực nói:
– Đều do, đều do … Vi phu vô dụng, làm bà khổ cực, là lỗi của ta.
Phu thê lâu năm, Lương thị quá hiểu Tả Quý, nghe ra trượng phu đã xiêu lòng, bò tới ôm lấy chân ông:
– Lão gia, chỉ một lần này thôi, chỉ một lần này, lần sau có đánh chết tiện thiếp cũng không dám nhận đồ của người khác, lão gia khai ân.
– Đứng lên đi, lão không phải của bà.
Tả Quý ngồi ngây hồi lâu:
– Lỗi của ta, ai bảo ta vô dụng chứ, là ta vô dụng.
Lương thị biết chuyện thành rồi, vừa khóc vừa cười, lau nước mắt bò trên mặt đất, lấy dưới gầm giường ra một cái bô cũ, chẳng tìm công cụ, lấy chìa khóa đeo ở hông, nạy miếng gỗ dưới cùng ra, lấy gói giấy dầu, run run đưa củ nhân sâm lên cho trượng phu:
– Lão gia, đừng tự trách mình nữa, chuyện đã thế rồi, hãy nghĩ cho Trung Nhi.
Tả Quý há hốc mồm, không đáy cái bô dưới giường ngủ của mình lại giấu củ nhân sâm giá trị ngàn vàng, hoang đường tới độ phải bật cười:
– Bà … Bà, đem bảo bối thế này giấu dưới bô nước tiểu?
– Khi đó thiếp cuống, không biết dấu vào đâu.
Lương thị len lén nhìn trượng phu, thừa cơ nói:
– Trước đó Cù lão thái thái nói, chỉ cần đồng ý hôn sự này, nhân sâm coi như sính lễ.
Tả Quý vẫn chưa thích ứng được với diễn biến quá đột ngột này, ngây ra vuốt ve củ sâm cực phẩm râu dài như tiên ông, khi Lương thị gọi mấy lần mới gật đầu:
– Đúng là củ sâm bỏ tiền cũng không mua nổi, có điều Bạch tiểu thư là cô nương vạn dặm không có được một, rất đáng, rất đáng …
Lương thị thở phào, bình tâm lại thì có nỗi lo khác:
– Thiếp chỉ lo Trung Nhi không đồng ý, hôm ăn cơm Tết nó nói, chuyện tìm tức phụ nó sẽ tự kiếm.
Tả Quý hừ một tiếng:
– Cha mẹ định đoạt hôn sự là thiên kinh địa nghĩa, lúc nào do nó làm chủ được. Nó muốn kiếm thôn cô sơn dã làm thê tức của Tả gia à, dừng có hòng, trừ khi lão phu xuống lỗ, không, lão phu có chết cũng không đồng ý.
– Lão gia, lão gia.
Lương thị xuỵt một tiếng, chỉ sợ Miêu Bội Lan nghe thấy, nói át đi:
– Trung Nhi tính ương ngạnh, nếu ép nó, e nó ..
– Nó làm sao, nó định làm phản à?
– Lão gia không phải như thế, chuyện này thiếp thân thấy không nên nói với Trung Nhi vội, một khi nó biết cứu sống Cù lão thái gia, Bạch tiểu thư sẽ thành thê tử của nó, thiếp sợ không chừng sinh biến cố, thiếp không
lo nó không tận tâm cứu chữa, nhi tử của chúng ta tuy nhiều lúc ngang ngạnh mạnh miệng, nhưng lòng như đậu hũ vậy, chuyện này nó không làm ra được. Mà thiếp lo nó chữa bệnh nghĩ nhiều bất tri bất giác mà ảnh hưởng, bệnh Cù lão thái gia thì nguy rồi, không thể có chút sơ xuất nào. Cứu người quan trọng hơn, cứu sống rồi mọi chuyện đều dễ nói.
Lương thị nhắc tới chuyện này đầu óc linh hoạt hẳn lên:
– Đợi khi cưới Bạch tiểu thư về, nó không muốn cũng không được, lâu ngày sinh tình, rồi đâu vào đó.
Nhớ lại năm xưa bà gả cho Tả Quý, đến đêm tân hôn mở khăn chùm đầu mới nhìn thấy nhau, bà nhận ra được sự thất vọng rõ ràng của trượng phu, sau đó liền mấy ngày Tả Quý cứ lờ bà đi, về sau còn chẳng phải nhờ bà chịu khó chịu khổ lo liệu nhà cửa chăm chồng chu đáo, cuộc sống hòa hợp có nhi có nữ sao.
Tả Quý nghe thấy có lý:
– Đúng đúng, cứ cứu người trước rồi tính sau.
– Còn chuyện nữa, chỗ sâm này phải giải thích với Trung Nhi thế nào đây?
– Cần gì phải giải thích, nó là phận con cái, bảo nó làm gì thì nó làm nấy chứ sao.
Tả Quý hừm một tiếng đẩy cửa đi ra.
Tả Thiếu Dương mang nước về nhà, trời còn sớm lắm, y là người đi lấy nước đầu tiên, không có ai cả, song gió lạnh lồng lộng bên sông cũng làm y nguôi ngoai về nhà.
Tả Quý thấy con về thì gọi tới nói:
– Trung Nhi, đây là sâm già cực phẩm mẹ con cất giữ, mang đi cứu người đi.
Ông không giải thích nguồn gốc củ nhân sâm, chuyện này một là một hai lời khó nói hết, hai là trước đó mình nói y đức đường hoàng đạo mạo, sau lưng phu nhân mình lại nhận lễ của người ta, nói ra chẳng vẻ vang gì, chẳng buồn nói nữa.
Cù lão thái thái quả nhiên thấy Tả Quý lấy nhân sâm ra rồi, mừng rỡ thi lễ:
– Đa tạ Tả lang trung, đa tạ Tả phu nhân.
Tả Thiếu Dương nhìn củ sâm kinh ngạc, sâm cực phẩm thế này rất hiếm, cả đời y mới chỉ nhìn thấy một lần thôi nên nhớ rõ lắm, chính là củ sâm nghìn năm mà trước kia Nghê đại phu định tặng mình, sao lại vào tay mẹ rồi?
Bạch Chỉ Hàn người run lên, mắt nhìn củ sâm trong tay Tả Quý, niềm vui tràn ngập, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười khinh bỉ hết mức, nhìn Tả Thiếu Dương một cái, quay ngoắt đi.
Tả Thiếu Dương vừa vặn nhìn thấy, có thể đoán được Răng Thỏ mỹ nhân sẽ nghĩ gì, lúc nãy mình một hai dứt khoát nói không có nhân sâm, giờ cha mẹ lại lấy đâu ra một củ cực phẩm thế này, trong mắt người ta thế nào cũng có hiềm nghi gây khó dễ lợi dụng cái nguy của người ta, đúng là trăm miệng không cãi nổi.
Song thế thì sao nào, đừng nghĩ cô xinh đẹp thì mọi người trên đời phải xun xoe lấy lòng cô, cô thích nghĩ gì thì nghĩ, lão tử không thèm quan tâm.
Tả Quý nhíu mày:
– Còn đứng ngây ra đó làm gì?
– Dạ.
Tả Thiếu Dương nhận lấy củ sâm, ước chừng nặng tới hai lạng, củ sâm này hiệu dược rất mạnh, nên không thể dùng nhiều, tối đa chỉ có thể dùng một đồng cân, cho nên cẩn thận cắt ra, mang một ít vào bếp.
Ngay lúc này giọng lành lạnh của Bạch Chỉ Hàn vang lên:
– Vì sao không dùng hết, ngươi giữ lại làm gì?
Tả Thiếu Dương quá mệt mỏi với đại mỹ nhân này, chả buồn quay đầu lại:
– Cô không hiểu y dược thì đừng xen vào.
Trong mắt Bạch Chỉ Hàn thì đây là hành vi có tật giật mình:
– Cái khác ta không xen vào, nhưng cái này ta có quyền.
– Quyền gì?
– Vì chỗ sâm này dùng ta đổi được.
– Cái gì, cô nói gì vậy, đổi chác gì?
Tả Thiếu Dương trừng mắt lên:
– Vừa rồi ngoại tổ mẫu …