Đại Đường Tiểu Lang Trung

Té Ra Chẳng Có Gì Cả


trước sau

– Chỉ Nhi.

Cù lão thái thái vội ngắt lời nàng, bà thấy tôn nữ theo Tả Thiếu Dương vào bếp là đã có dự cảm không lành, vội đi theo, vừa xong bà đã kể chuyện cho tôn nữ, song Tả Thiếu Dương đi gành nước về, hiển nhiên chưa biết chuyện họ thương lượng, hai đứa này đang như nước với lửa, nếu biết rồi có khi sinh chuyện ngoài ý muốn, ở mặt này suy nghĩ của bà giống Lương thị, nên nói:

– Chỉ Nhi, Tả công tử là lang trung, dùng bao nhiêu tự biết.

– Y là lang trung …

Bạch Chỉ Hàn bĩu môi không nói tiếp hai chữ bất lương:

– Ngoại tổ phụ ta đã bệnh nặng như thế, phải dùng hết cả củ.

Tả Thiếu Dương gân xanh chằng chịt trên trán, cả đời y chưa gặp ai dễ làm mình muốn khùng như vậy:

– Cô tưởng nhân sâm dùng càng nhiều càng tốt à, cô có biết câu này không, “đại hoàng cứu người vô công, nhân sâm giết người vô tội”, ai cũng nghĩ sâm là thứ đại bổ đại lợi, nên dùng nó gây chết người cũng quy cho nguyên nhân khác, cô biết bao người chết vì dùng sâm không?

– Chỉ Nhi.

Cù lão thái thái kéo áo tôn nữ:

– Đừng tranh cãi nữa, nghe Tả công tử đi.

– Không, ngoại tổ mẫu, chuyện này phải làm cho rõ.

Bạch Chỉ Hàn dứt khoát nói:

– Ta biết nhân sâm không thể dùng nhiều trong thời gian ngắn, chỉ cần chia ra dùng dần là không sao, củ sâm này phải đem sắc thuốc hết rồi từ từ dùng.

Tả Thiếu Dương bĩu môi:

– Đúng là kiến thức nửa vời chỉ hại người, đây là sâm cực phẩm, chỉ một cái râu của nó cũng bằng sức thuốc cả củ sâm thường, nếu sắc hết, sức thuốc quá mạnh, dù dùng một ít thì sức khỏe của Cù lão thái gia cũng không chịu nổi, tới khi đó ông ấy không chết vì trúng phong mà vì nhân sâm, ngươi muốn hại chết ngoại tổ phụ mình à? Còn nói từ từ dùng, đem sắc cả rồi thì giữ được mấy ngày, bị hỏng cho lợn nó cũng không thèm nữa là.

Bạch Chỉ Hàn đỏ mặt, nàng vừa rồi nói gấp nên mắc lỗi, trước đó thấy Tả Thiếu Dương cắt ra một ít cất đi cho rằng y tiếc của nên nói thế:

– Vậy số còn lại ngươi định làm gì?

– Cô vội thế làm gì, thể chất Cù lão yếu như thế, phải dùng thuốc lâu dài, củ sâm này đương nhiên giữ lại sau này thong thả điều dưỡng .

– Tốt, vậy đưa củ sâm đây, sau này ta tẩm bổ cho ngoại tổ phụ ta.

– Đưa cô, có khùng à, đây là nhân sâm của nhà ta.

Bạch Chỉ Hàn ưỡn ngực lên:

– Bây giờ nó là của ta, không tin ngươi hỏi cha mẹ ngươi.

Tả Thiếu Dương không hiểu gì cả, củ sâm này theo lý do Tùy chưởng quầy tặng Âu Dương thứ sử rồi mới đúng, đến Phi Thử trộm còn chẳng được, tự nhiên lại xuất hiện trong tay mẹ mình rồi ngoắt một cái lại biến thành của Răng Thỏ là sao?

Lương thị chạy lại, nhẹ giọng nói:

– Trung Nhi đưa cho Bạch cô nương đi.

Nếu chỗ sâm này của Bạch Chỉ Hàn, lúc nãy cô ta chẳng cần quỳ cầu xin mình, cha mẹ sao lại bảo đưa cho cô ta? Có điều giờ cần cứu người gấp, chuyện khác bỏ qua, vả lại tranh cãi với nàng cũng quá mệt mỏi rồi, liền cầm số sâm còn lại đập bộp vào tay Bạch Chỉ Hàn, không nói không rằng, đi vào bếp.

– Đợi đã.

Bạch Chỉ Hàn lại nói:

– Số sâm này dùng thế nào, mỗi ngày dùng bao nhiêu? Mời ngươi nói cho ta biết.

– Cô giỏi lắm mà, tự đi …

Tả Quý cau mày quát:

– Trung Nhi, nói cho Bạch tiểu thư.

Sao tự nhiên mình lại thành phe thiểu số như thế? Vừa rồi cả Bội Lan cũng tránh mặt mình, nha đầu răng thỏ đó gièm pha gì mình sau lưng sao? Tả Thiếu Dương hít sâu mấy hơi, nuốt cục tức này xuống:

– Nghiền nhân sâm thành bột, mỗi này dùng nửa đồng cân, chia làm ba lượt. Nếu cô muốn ngoại tổ phụ mình chết thì cứ dùng quá liều.

Nói xong cho sâm vào nồi đun, chừng một bữa cơm mới xong, không muốn ở lại đây, xách thùng nước ra ngoài, chỉ lấy cớ thôi, chum nước đã đầy.

Bạch Chỉ Hàn lại gọi:

– Ngươi đi đâu đấy?

– Mắt mù à, đi lấy nước, không lẽ đi lấy phân?

– Ngươi, ngươi … Đang sắc thuốc chữa bệnh cho ngoại tổ phụ của ta, sao lại bỏ đi?

– Aaaaaaaaaaaaaaa.

Tả Thiếu Dương hét lớn, lắc đầu như kẻ điên, quay người đi tới, dí sát vào khuôn mặt tuyệt mỹ đã sợ tới không còn chút máu của Bạch Chỉ Hàn, gắn giọng nói từng chữ một:

– Nếu cô còn muốn ta chữa bệnh cho ngoại tổ phụ cô thì cầm mồm lại, ngay từ bây giờ phải câm mồm, nếu không lão tử không chữa nữa, xem cô làm gì nổi lão tử?

Bạch Chỉ Hàn thấy mình không làm gì sai, củ sâm này nàng hi sinh bản thân đổi lấy, bệnh ngoại tổ phụ thì không biết một khắc sau còn ở dương thế không, thái độ chữa bệnh của Tả Thiếu Dương lại như thế, nàng yên tâm được sao, tủi thân uất ức tràn ngập trong lòng, lệ hoa đã hoen mi, song quật cường không cho nó rơi xuống, nàng không bao giờ khóc, nhất là trước mặt một kẻ thế này, song cũng không dám chọc giận y.

Tả Thiếu Dương thở phì phì bỏ đi, bên bến sông lúc này chỉ còn lại Tang Tiểu Muội và Hoàng Cầm vẫn ngồi đó trò chuyện, không khí Tang gia cũng chẳng tốt, thời gian đi lấy nước có lẽ là lúc vui vẻ thoải mái không ràng buộc gì của hai nàng, nên khi lấy chuyến nước cuối cùng, hai nàng luôn nán lại.

Thấy Tả Thiếu Dươngđi tới, Tang Tiểu Muội vốn
định gọi tẩu tẩu về, nhưng thấy mặt y tím tái, hai mắt tóe lửa, rốt cuộc không dằn lòng được, lo âu hỏi:

– Tả đại ca, làm sao thế?

Tả Thiếu Dương đặt thùng nước xuống, hậm hực đáp:

– Không sao, có con thỏ tới hiệu khám bệnh, tưởng mình thông minh xinh đẹp không ai vào mắt, chuyện gì cũng xĩa mồm vào, nếu không phải cô ta là nữ nhân, ta đã cho một đấm gẫy cái răng thỏ kia.

Tang Tiểu Muội chưa bao giờ nghe Tả Thiếu Dương nói năng kiểu như vậy, phì cười, đoán được phần nào sự việc, liền nhỏ nhẹ an úi:

– Tả đại ca, mở hiệu làm ăn là thế, khách kiểu gì cũng có, nhà muội cũng thường xuyên có khách quịt tiền, bày cớ chê bai trà không ngon, nước bẩn. Cũng có khách cho rằng mình hiểu biết hơn người, dạy bảo pha trà làm thế này thế nọ. Chúng ta không nên chấp họ, nếu không sẽ tự chuốc bực vào mình thôi, họ thích ra vẻ thông minh kệ họ, không biết mình ngốc là kẻ ngốc nhất.

Tả Thiếu Dương có chỗ phát tiết, xả hết tức tối trong lòng ra:

– Ta cũng không thèm chấp, nhưng muội không biết, cô ta quá đáng lắm, cứ làm như mọi thứ trên đời phải xoay quanh mình vậy. Ngoại tổ phụ của cô ta chẳng qua là quan về hưu, đừng nói lục phẩm, nhất phẩm cũng đã là gì ghê gớm. Đó còn là nhà họ cần tới ta đấy, nếu là ta cần tới họ, còn chẳng phải ngồi lên đầu ta rồi sao, tức muốn chết.

Hoàng Cầm buồn cười lắm:

– Làm cậu tức tới độ này, hẳn phải lợi hại lắm.

– Đâu chỉ lợi hại, mà là mụ điên.

Tang Tiểu Muội khẽ cắn cánh môi mọng ướt, nhỏ giọng hỏi:

– Huynh nói tới tiểu thư Cù gia phải không, nghe nói cô ấy xinh đẹp vô cùng.

– Đẹp, cái gì chứ, so với sóc thỏ à? Còn không bằng một phần mười của muội. Nếu chẳng phải ngoại tổ phụ cô ta sắp chết, ta đuổi cả nhà cô ta đi, nếu không chữa bệnh cho người ta xong thì ta cũng bệnh luôn rồi …

Nghe Tiểu Muội lúc thì an ủi , lúc thì lại vào hùa với y chửi mắng Bạch Chỉ Hàn vài câu, Tả Thiếu Dương thấy thoải mái hơn nhiều, đồng thời cũng hổ thẹn áy náy, cảm thấy mình nợ nàng một lời giải thích, không để chuyện mập mờ thế được:

– Tiểu Muội, ta có chuyện này muốn nói với muội.

– Chuyện gì?

Đột nhiên Tả Thiếu Dương làm bộ mặt nghiêm túc, Tiểu Muội chợt có linh cảm không lành, không muốn nghê, xách nước lên:

– Nói sau được không, muội phải về.

Đôi khi sống trong huyễn hoặc tốt hơn là biết sự thực.

– Không, ta nhất định phải nói với muội.

Tả Thiếu Dương chắn đường:

– Muội còn nhớ lần trước ta bị ốm nặng gần chục ngày không? Khi đó thực sự ta tưởng mình không qua nổi rồi, mặc dù về sau bình phục, song trí nhớ bị mất hết, ta không nhớ được cả tên mình, cha mẹ và tỷ tỷ ta .. và cả muội nữa. Điều ta muốn nói với muội là, chuyện trước kia giữa chúng ta … ta đều quên hết rồi.

Đang nín thở chờ phản ứng của Tiểu Muội thì Hoàng Cầm phì cười, rồi không nhịn được cười ngặt ngoẽo:

– Thế mà làm bộ mặt nghiêm túc, làm ta cứ tưởng … hi hi, gì mà chuyện trước kia giữa chúng ta? Cười chết tôi, cậu nghĩ trước kia hai người có chuyện gì hả? Cậu là tên ngốc, ghét uống trà vẫn cứ theo cha tới quán uống trà để kiếm cớ nhìn trộm Tiểu Muội, uống trà cả năm trời cũng không dám mở miệng nói với nó một câu … cười chết mất , á …

– Tẩu.

Tiểu Muội nhéo Hoàng Cầm, thì ra là vậy, nàng đã hiểu lý do hôm đó Tả Thiếu Dương nói những lời ấy, tất cả chỉ có thế:

– Quên rồi cũng không sao, chỉ cần huynh vẫn khỏe mạnh là được. Muộn rồi, muội phải về đây, nếu không mẹ muội mắng mất.

Hoàng Cầm vẫn không nhịn được cười, một lúc sau Tiểu Muội cũng cười nốt, hai cô gái nô đùa vui vẻ như ngày nào, Tả Thiếu Dương ngây ra. Đúng vậy, đây là thời đại lễ giáo phong kiến hà khắc, đâu phải là thời của y mà yêu đương hẹn hò rồi làm mấy chuyện hay ho chứ, người ta đến cả đêm tân hôn mới biết mặt một nửa của mình trông thế nào nữa là.

Hóa ra, trước kia mình và Tiểu Muội hoàn toàn không có gì sao? Tả Thiếu Dương vừa thấy nhẹ lòng, vừa thấy luyến tiếc …

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện