Bạch Chỉ Hàn xách một cái bọc nhỏ, mái tóc đen đã phủ lớp tuyết trắng
phau, còn vai thì bị mưa làm ướt hết, lúc này chẳng còn chút phong thái
tiên nữ giáng trần nào, chỉ thấy mong manh tội nghiệp.
Tả Thiếu Dương đưa tay ra:
- Đưa cái bọc cho ta.
Bạch Chỉ Hàn lắc đầu:
- Không cần, nô tỳ tự cầm được.
- Cô hiểu lầm rồi.
Tả Thiếu Dương cười nhạt:
- Ta giúp cô cầm cái bọc nhỏ là để cô rảnh tay giúp Long thẩm mang cái
bọc lớn, những thứ đó là của cô, cô nên tự mang. Chứ không phải là ta
thấy cô đáng thương đâu.
Bạch Chỉ Hàn ngây ra, không nhìn y, cúi đầu đeo cái bọc nhỏ lên vai, đi tới muốn nhận lấy cái bọc lớn của Long thẩm.
Long thẩm xua tay:
- Không cần đâu tiểu thư, để nô tỳ giúp người mang tới hiệu thuốc.
Tả Thiếu Dương lại nói:
- Không được, từ lúc ký giấy bán thân, cô ấy đã không phải là tiểu thư
nữa, mà là nô tỳ của Tả gia. Nếu nô tỳ mà không làm việc của mình, cần
người giúp đỡ, nhất là một lão phụ giúp đỡ còn gọi gì là nô tỳ.
Bạch Chỉ Hàn khẽ cắn môi, đoạt lấy cái bọc lớn trên tay Long thẩm, vất vả
vác lên vai. Cái bọc này to bằng nửa người nàng, làm Bạch Chỉ Hàn hơi
cong người xuống, trông vừa buồn cười lại có chút thê thảm.
- Tiểu thư ...
Long thẩm lòng đau như cắt, vành mắt thoáng cái đỏ hoe.
Bạch Chỉ Hàn cười gượng:
- Ta không sao, bà đừng lo.
Long thẩm gật mạnh đầu, cố kìm nước mắt:
- Tiểu thư, sau này phải chiếu cố bản thân cho tốt.
Bạch Chỉ Hàn giọng nhỏ nhẹ:
- Ta luôn biết chăm lo cho bản thân, sau này tuy chỉ cách một bức tường,
nhưng ta là người Tả gia rồi, không thể thường về nhà. Chuyện chăm lo
cho ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu giao cho thẩm cả.
Long thẩm nắm chặt tay Bạch Chỉ Hàn không buông.
Tả Thiếu Dương nói:
- Long thẩm, nếu không buông tay, cô ấy không vác nổi lâu đâu.
Nói xong quay đi, một tay cầm ô, một tay để sau lưng, miệng ngâm nga khúc hát nào đó, làm bộ nhàn nhã đi về phía cửa sau.
Bạch Chỉ Hàn theo đằng sau, Long thẩm khóc lóc đi theo, hết con đường trải đá tới tận cửa, khóc nấc lên:
- Tiểu thư, phải chiếu cố tốt cho bản thân đó.
Bạch Chỉ Hàn đã mệt tới mờ cả mắt, đến cả sức gật đầu chẳng còn, bước thấp
bước cao đi theo Tả Thiếu Dương. Cửa chính của Cù gia thì ở ngay phía
sau nhà bếp Tả gia, chỉ cần đi chục bước chân là tới, nhưng Cù lão thái
gia tĩnh dưỡng ở hậu viện, từ hậu viện đi ra cửa sau gần hơn, song tới
Tả gia lại đi vòng qua nửa con phố, cho nên tới Quý Chi Đường, vừa bước
chân vào nhà đặt được cái bọc xuống đất thì hai chân Bạch Chỉ Hàn nhũn
ra, thiếu chút nữa không đứng vững nổi.
Tả Thiếu Dương lạnh nhạt nói:
- Sao, làm nô tỳ không thoải mái chút nào hả?
Bạch Chỉ Hàn không đáp lời y, cắn răng xách bọc hành lý lên, Lương thị nhìn thấy chạy vội tới, trừng mắt lên:
- Trung Nhi, sao con không giúp Bạch tiểu thư, đi tay không để người ta vác nặng thế kia.
Tả Thiếu Dương đoán trước rồi, cha mẹ y đời nào coi Bạch Chỉ Hàn như một
nô tỳ, nhưng nhà y không nuôi nổi một đại tiểu thư, cứng rắn nói:
- Con giúp rồi, bảo cô ta đưa cái bọc cho con, tự cô ta không chịu.
Bạch Chỉ Hàn điều hòa được hơi thở, giọng có phần chua chát song rất ương ngạnh:
- Thái thái, nô tỳ không sao, sau này thái thái gọi nô tỳ là Chỉ Nhi đi,
nô tỳ không dám nhận là tiểu thư. Sau này phải làm gì, xin thái thái cứ
sai bảo.
Tả Thiếu Dương ở bên lại ngửa mồm xen vào, mỉa mai:
- Cô giỏi thế sao, làm gì cũng được à? Vậy sau này đi gánh nước nhé, mỗi
ngày ba mươi gánh, nếu chum đầy rồi thì đổ vào cái giếng nước sau ngõ
ấy, cái giếng ấy khô lâu rồi, nên cho nó ít nước.
Bạch Chỉ Hàn
tái mặt, nàng sở trường nhất là thêu thùa may vá, nấu ăn cũng rất giỏi,
kể cả giặt rũ gì cũng thường làm, nhưng việc cần thể lực lớn như bổ củi, gánh nước thì chưa bao giờ làm cả, vừa xong chỉ mang cái bọc hành lý đi qua ngõ thôi mà mệt không đứng nổi, song quật cường đưa hai bàn tay ra:
- Thiếu gia cứ giao việc, Chỉ Nhi không phải chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Không ngờ đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nà luôn giấu sau ống tay áo lụa
thùng thình kia lại đầy vết chai sạn, gân guốc, nhìn cái biết ngay là
người thường xuyên làm
việc tay chân. So ra thì tay Tả Thiếu Dương còn
mềm mại hơn tay nàng nhiều, làm y á khẩu, quay đầu đi.
Lương thị nắm tay Bạch Chỉ Hàn, vừa xót vừa vui, không ai muốn có nhi tức phụ chỉ biết đợi ăn không biết làm, mắng:
- Trung Nhi nó nói linh tinh đấy, đừng nghe nó.
Quay sang hỏi trượng phu:
- Lão gia, sau này để Bạch tiể ... À không, Chỉ Nhi làm cái gì.
- Để Chỉ Nhi làm thiếp thân nha hoàn kiêm dược đồng của Trung Nhi là được.
Tả Quý ngồi như tượng, không thèm để ý nhi tử và Bạch Chỉ Hàn xung đột, thản nhiên nói:
- Chỉ Nhi, sau này ngươi chuyên môn phụ trách chăm sóc Trung Nhi, những
chuyện nặng nhọc như gánh nước thì không phải làm. Còn chỗ ở, ở cùng
Trung Nhi trên gác xép là được ...
- Cái gì, ở cùng con, sao thế được?
Tả Thiếu Dương hết hồn, cái phòng y bé tẹo, chỉ có một cái giường với một
cái bàn , ở cùng mình? Cha mẹ ý đồ cũng quá rõ ràng đi:
Miêu Bội Lan nãy giờ đứng nghe cũng lờ mờ đoán được phần nào câu chuyện, hết
nhìn Tả Thiếu Dương lại nhìn Bạch Chỉ Hàn, ở Tả gia một thời gian, nàng
cũng nhận ra vài điều, thời đó không có quan niệm tự do yêu đương, hay
lựa chọn hôn nhân, cha mẹ sẽ sắp đặt tất cả, phận con cái chỉ nghe theo, Tả gia tuy đi xuống, song cũng là dòng dõi thư hương, là người đọc
sách, hơn trăm lần thôn cô như nàng, Miêu Bội Lan không ôm hi vọng gì
cả.
Nàng thậm chí mừng thay Tả Thiếu Dương, Bạch Chỉ Hàn là cô nương hiếm có.
Dù sao dị loại như Tiểu Muội vô cùng ít.
- Nhà ta hết chỗ rồi, nếu không con bảo phải bố trí chỗ ở ra làm sao?
Tả Quý mắt tựa có tựa không liếc về phía Miêu mẫu:
Coi như cha đủ tàn nhẫn, đánh thẳng vào điểm yếu của mình, Tả Thiếu Dương nói sao được nữa:
- Tốt, chỉ cần Chỉ Nhi không có vấn đề thì con cũng không có vấn đề.
- Chỉ Nhi xin nghe theo sự sắp xếp của lão gia.
Bạch Chỉ Hàn nhỏ giọng đáp, lại khó nhọc vác cái bọc to tướng lên, Miêu Bội Lan muốn tới giúp, nàng dứt khoát không chịu.
Đang nói chuyện thì lại có mấy người bệnh tới, một nhóm tới mười mấy người,
gần đây hay có chuyện thế này, đều là người bệnh chữa bỏng và gãy xương
giới thiệu, thoáng cái đại sảnh đã nhốn nháo.
Những người này có đủ cả nam lẫn nữ, một số nam tử trẻ nhìn thấy Bạch Chỉ Hàn, mày như lá
liễu, mắt tựa sao đêm, mặt hoa da phấn, môi đỏ mọng, da như mỡ đông, một thân váy dài trắng muốn phủ lên vóc dáng yêu kiều mềm mại, đôi mắt mang chút u buồn xa xăm, nhu tình vô tận, ai nấy nhìn tới không rời mắt ra
nổi.
Người nhiều tuổi hơn có chút định lực, song cũng phải nhìn
mấy lượt, tự thấy nhìn khuê nữ nhà người ta như vậy là không thích hợp,
mặt đỏ lên, vờ nói chuyện di chuyển chú ý. Tiểu tức phụ trẻ vừa hâm mộ
vừa đố kỵ, lão phụ nhân thì bĩu muôi làu bàu : Thời còn trẻ, lão thân
đây xinh đẹp hơn ...
Tả Thiếu Dương khám bệnh, Bạch Chỉ Hàn hiện giờ thân phận là dược đồng, rất tự giác theo bên cạnh y, người bệnh đầu tiên là thanh niên mới mười lăm mười sáu, rõ ràng định lực quá kém, tuy không nhìn Bạch Chỉ Hàn chằm chằm, sau rõ ràng hồn vía bị nàng bắt mất
một nửa rồi, nói chuyện cũng thành lú lẫn, hỏi cái nọ đáp cái kia, lẫn
lội đầu đuôi.
Thế này còn làm sao mà khám bệnh được nữa, cái trò nô tỳ này biết ngay là rất phiền phức mà, song Tả Thiếu Dương hơi hối
hận khi đó phát hiện ra không nên nổi tính ương bướng, dứt khoát từ chối mới đúng, giờ đành khắc phục thôi chứ sao:
- Này, cô có nam trang không, thay đi.