- Vâng, thiếu gia.
Thời Đường rất thịnh hành chuyện ăn mặc kiểu
người Hồ, nữ nhân mặc nam trang khá phổ biến, như Miêu Bội Lan đi lấy
củi đều mặc nam trang, Bạch Chỉ Hàn tất nhiên cũng có, nhún người thi
lễ, về phòng bào chế thuốc, cài cửa lại.
Chẳng mấy chốc cửa phòng mở ra, Bạch Chỉ Hàn xuất hiện, mọi người càng sáng mắt, ngay cả hơi thở cũng như muốn ngừng lại.
Chỉ thấy nàng đội một cái mũ lông thỏ xám trên đầu, mãi tóc dài đen nhánh
đã cuốn hết lên cho vào trong mũ, một thân bào sam ống tay hẹp, dài tới
đầu gối, eo buộc một cái đai, làm vóc dáng thiếu nữ càng thêm nổi bật.
Mày chẳng vẽ mà lớn, môi chẳng to mà đỏ, tuy mặc nam trang, nhưng không
giảm đi chút phong tình mỹ nữ nào, càng thêm phần tuấn tụ đẹp tới ma mị.
Tả Thiếu Dương cũng ngây ra nhìn, nuốt nước bọt ực một cái,
không ngờ rằng Bạch Chỉ Hàn mặc nam trang càng tuấn mỹ, tới cả y thường
ngày cực kỳ tự hào về vẻ bề ngoài của mình lúc này cũng thua sút mấy
phần, nha đầu này không biết có phải là sinh ra để đối đầu với mình
không:
- Thôi thôi, cô không cần giúp ta nữa, cô quá xinh đẹp, ăn mặc thế này càng làm người ta tơ tưởng linh tinh.
Khuôn mặt sương tuyết của Bạch Chỉ Hàn thoáng hồng, cúi đầu xuống, hàng mi dày nhíu lại, xoay người đi vào trong bếp.
Một lúc sau nàng đi ra, vốn làn da trắng nõn nà biến thành nhem nhuốc bẩn
thỉu, làm mọi người giật nảy mình, khi nàng tới gần mọi người mới nhìn
ra, thì ra trên mặt, tay của mỹ nữ tuyệt sắc này đều bôi nhọ nồi, đưa
mặt nhìn nhau xong lại nhìn Tả Thiếu Dương, vì không rõ lúc nãy y nói gì với nàng, nhưng đều đổ tội cho y, không biết thương hương tiếc ngọc,
một đại mỹ nữ như vậy vì y mà biến thành xấu xí, uổng phí của trời.
Tả Thiếu Dương cũng rất bất ngờ, không nghĩ rằng Bạch Chỉ Hàn lại làm
triệt để như thế, hoàn toàn không giống sang nhà mình làm đại tiểu thư,
ít nhất điểm này đáng phục, nên đối diện với những ánh mắt trách móc kia cũng không giận lây nàng. Có điều không được lộ ra chút mềm lòng nào,
cái mưu đồ lửa gần rơm ấy, y không nhìn thấu mới lạ, đợi mà xem bên nào
phải đầu hàng trước, nghĩ thế chuyên tâm chữa bệnh.
Những người
bị thương này đều đi khám ở nơi khác rồi, có điều vết thương vẫn đau,
thậm chí nặng hơn, nghe người bệnh khác kể liền tới Quý Chi Đường nhờ
xem xét, người có tiền trả tiền, người không có tiền lấy đồ vật để trả.
Người nhà cháy hết, chẳng còn gì cả, đành khất nợ, Tả Quý cũng không
đuổi đi, trị bệnh hết khả năng mới thôi.
Mười mấy người bệnh tới khám, đủ hai cha con họ bận tối mắt, may lần này không chỉ có Miêu Bội
Lan mà còn có cả Bạch Chỉ Hàn giúp mới chiếu cố hết được. Miêu Bội Lan
hôm nay tâm trạng không tốt, thi thoảng gọi tới mấy lần mới nhận ra, khi không sai bảo làm gì thì đứng ngây ra đó, chẳng biết suy nghĩ gì.
Bận rộn tới cả chiều, tới cơm trưa cũng quên ăn luôn mới xử lý xong người
bệnh tiễn họ về, vừa thở một hơi, Tả Quý định bảo Lương thị hâm lại bánh bao lại có tiếng ồn ào, mấy nam nữ máu me thương tích, đi đầu là trung
niên nam tử áo gấm, máu tươi chảy ròng ròng từ trán xuống, người thì bị
gãy răng, người thì tay trật khớp cứ la vang trời. Một lão phụ được
người ta cõng tới, người gầy nhỏ, mặt thì sưng húp như đầu heo.
Ngoài mưa tuyết mỗi lúc một lớn, mấy người này chẳng có gì che chắn, người ướt sượt, run cầm cập.
Lương thị bê một cái chậu ra đại đường, đốt lửa cho bọn họ sưởi, Tả Quý vừa sơ cứu cầm máu cho họ, vừa hỏi:
- Mọi người làm sao thế? Đi đánh nhau à?
Trung niên nam tử vỡ đầu không phải ai xa lạ, chính là Phó Đại Công, chưởng
quầy hiệu tơ lụa Phó Ký, hắn coi như cũng là chỗ quen biết Tả gia, nên
căm tức kể:
- Bị quan binh đánh đấy.
- Hả? Vì sao quan binh lại đánh mọi người.
- Hôm nay Dư Ký ngọc khí hành mở lều phát cháo cứu tế nạn dân, chúng tôi
đi xếp hàng, kết quả là bị mấy nạn dân chen ngang, chúng tôi phản đối,
thế là tranh cãi đùn đẩy nhau. Quan binh ở bên duy trì trật tự chẳng hỏi ai đúng ai sai, lấy gậy đánh đập, rất nhiều người bị thương. Tới đây
băng bó xong còn đi xếp hàng tiếp.
Vị chưởng quầy Dư Ký ngọc khí hành mang họ Dư, lần trước Tả Thiếu Dương cứu sản phụ thai chết lưu,
được báo đáp bằng cái vòng tay, khi đó Lương thị đi cầm đồ, người ta chỉ trả 2500 đồng, chính vị Dư chưởng quầy này trả 2700 đồng, coi như giúp
đỡ một chút, là người hảo tâm. Bây giờ toàn thành đói kém, chiến tranh
không biết kéo dài tới bao giờ, ai cũng giữ
rịt lấy lương thực quý hơn
cả vàng bạc châu báu, ông ta lại đem lương thực trong nhà đi tiếp tế nạn dân, không những có dũng khí lớn, còn có tấm lòng cao đẹp, Tả Thiếu
Dương không phục không được.
Tả Thiếu Dương nhìn Phó Đại Công mặc áo gấm cổ lông, bên trong là tơ lụa, hỏi:
- Phó chưởng quầy, đến như huynh mà cũng phải đi xếp hàng lấy cháo à?
Phó Đại Công cười khổ:
- Ta không phải tham chút cháo cứu tế đó mà đi tranh giành với người ta.
Ài, cũng bất đắt dĩ thôi, phản quân tới quá bất ngờ, nhà ta lại đúng vào thời điểm hết gạo, đi mua mà không mua được. Trong nhà già trẻ bảy tám
người, nhà ta mở hiệu, nhưng tơ lụa có thứ nào ăn được đâu. Sớm biết thế này đã mở hiệu bán lương thực cho rồi. Cầm cự được vài ngày, đám trẻ
đói khóc tới khản cả giọng, khô nước mắt, mẹ ta nhịn đói nhường đồ ăn
cho cháu, đói tới xỉu đi, ta hết cách, cầu xin khắp làng xóm thân thích, không ai bán lương thực cho, tới chút rau cũng chẳng có. Ta bỏ ra 10
quan để mua một đấu lương mà không được, người ta bảo bản thân ăn còn
chưa đủ, lấy gì mà bán. Chẳng lẽ trơ mắt nhìn cả nhà chết đói sao, nên
ta phải chen lấn xin ít cháo bố thì này ...
Càng nói giọng càng nhỏ, rồi nghẹn ngào không thốt ra lời nữa, khiến người ta chua xót.
Tả Thiếu Dương cũng lo cho hắn:
- Người đi nhận cháo hẳn rất nhiều, không biết quay lại có còn kịp không?
- Không biết, đông người, đông vô cùng, đoán chừng giờ hết cháo rồi, nhưng cũng phải đi xem sao chứ.
Mấy người này trừ ngón tay bị trật ra thì đều là ngoại thương cả, không có
gì đáng ngại. Tả Thiếu Dương nắn khớp cho người ta, nhưng không thuần
thục lắm, có người làm mấy lần mới xong, may mà y có thuốc tê, đau đớn
giảm bớt cho nên mới yên tâm thử tay nghề. Tả Quý ở bên nhìn cứ lắc đầu
liên tục, đọc tác nhanh gọn, chẳng mấy khi được lên mặt trước nhi tử nên không chỉ bảo giúp đỡ, chỉ vuốt râu nhìn.
Trị thương cho mấy người này xong, Tả Thiếu Dương đứng dậy rửa tay:
- Mọi người cùng ta tới chỗ phát cháo xem sao.
Mấy người kia không biết Tả Thiếu Dương định làm gì, nhưng vẫn gật đầu, dù
sao họ cũng quay lại đó. Bạch Chỉ Hàn nhíu mày, thoáng ngần ngừ rồi đi
theo, Miêu Bội Lan thì theo sát Tả Thiếu Dương rồi, bên ngoài nhiễu loạn như thế, để y đi một mình nàng sao yên tâm, thế là cả đoàn người rồng
rắn kéo nhau đi.
Ông trời thật không biết thương người ta chút
nào, tình cảnh trong thành đã gian nan như vậy, tuyết vẫn không ngừng
rơi, trong tuyết lại có mưa, mây đen vần vũ trên trời, không gian bao
phủ một màu xám thê lương.
Người che ô, người đội mũ, lầm lũi
tiến lên, thực ra chẳng cần ai chỉ đường, đi một lúc liền thấy nạn dân
nhốn nháo từ mọi người đổ dồn về, theo họ là được rồi.
Còn chưa
tới nơi đã gần như tắc đường rồi, phóng mắt nhìn về phía trước toàn thấy người là người, đa phần chẳng có gì che chắn, cứ thế đầu trần đội mưa
đội tuyết, nhón chân nghển cổ nhìn nơi phát cháo, mong mỏi còn đủ cháo
để tới lượt mình.
Tả Thiếu Dương hiển nhiên không phải đến lĩnh
cháo, cho nên không cần phải chen lần, kéo Miêu Bội Lan đứng ở bậc đá
bên đường quan sát. Bạch Chỉ Hàn chẳng nói chẳng rằng, như cái bóng đứng sau lưng họ.
Chưa được bao lâu có người đứng lên cái đài cao bắc tạm, lấy tay làm loa, hô lớn:
- Chư vị, hết sức xin lỗi, cháo Dư chưởng quầy phân phát đã hết rồi, mọi người giải tán đi, đừng tụ tập ở nơi này nữa.
….
Hôm nay chỉ có 4 chương, mình post đều hàng ngày để không lười thôi, ít
chương quá cũng ngại với các bác, các bác nên để nhiều nhiều đọc một
thể.
Đáng lẽ không nên post truyện vào tết dương, đợi tết âm tung ra một thể.